: "Mặc mớ rẻ rách như này đến đây. Ngươi là người của môn phái nào?"
Thế giới thanh tịnh vài giây.
Trước cổng không xa, một tên lưu manh thân hình đồ sộ vác đao lớn chặn lại một tiểu cô nương khoác áo choàng màu tro có ngoại hình xinh đẹp. Trông yêu ớt dễ bắt nạt, còn có y phục trên người. Thật sự không giống người có chỗ dựa. Rõ ràng là kẻ kia muốn gây sự để lợi dụng trêu chọc. Trông hắn có vẻ như vừa đột phá ngưỡng cap cấp của cường giả, cực kỳ kiêu ngạo khoa trương.
Những người khác ở đây cũng không được tự nhiên mà dời đi tầm mắt, rốt cuộc trò trêu đùa con gái nhà lành giữa đường như vậy, tốt nhất vẫn là làm ngơ không cần lên tiếng. Một vài người tò mò xem kịch. Cũng có vài kẻ chính khí muốn tiến lên ngăn cản.
Nữ tử ánh mắt quét qua tên lưu manh, không lên tiếng, vẫn cứ sải bước về phía trước.
Tên lưu manh không cam lòng giơ ra lưỡi đao chặn trước mặt nàng.
Đường nét ngũ quan của nữ tử gần như là lạnh băng sắc bén, cả người đều bị bao phủ bởi lệ khí bức người.
Nàng chậm rãi nâng mí mắt, hô hấp vững vàng. Chỉ như vậy thôi cũng khiến người xung quanh cảm nhận được khí thế cường đại riêng biệt của cường giả cao cấp.
Ngay cả tên lưu manh cũng sửng sốt lùi lại một bước, tay run lên đánh rơi đao xuống đất.
Con người khi sinh mệnh bị uy hiếp, thường thường có thể bộc phát ra tiềm lực mạnh hơn bình thường gấp mấy lần. Tráng hán kia cho rằng đối phương có lẽ chỉ hù dọa mình muốn làm hắn mất mặt trước mọi người. Tức giận tiến lên giơ nắm đấm muốn dạy dỗ tiểu cô nương yếu nhớt này một trận.
Nữ tử nhìn tráng hán hùng hổ nhe răng trợn mắt xông tới, từ từ vươn ra cánh tay từ trong áo choàng. Bắt lấy, bẻ quặt, lại đạp thêm một cái. Vừa vặn đem người có thể hình to gấp ba lần khống chế đánh ngã xuống đất, khiến hắn đau đến kêu la thảm thiết.
Chung quanh trong nháy mắt liền yên tĩnh xuống.
Ngón tay thon dài có lực của nữ tử gõ nhẹ theo tiết tấu, vẻ mặt bình tĩnh. Thanh âm bằng phẳng, từng câu từng chữ mở miệng, khiến người nghe cảm thụ được một trận âm hàn từ trong xương cốt
: "Thái độ của ngươi phải điều chỉnh lại chút, như vậy ta mới có thể không lỡ tay vặn gãy cái gì được."
: "Cũng chẳng cần ta phải nói thêm đâu nhỉ?"
Sắc mặt tráng hán lại trắng thêm vài phần. Cảm thấy đầu óc của mình bị rút gân, biết mình đã chọc nhầm người. Chỉ cảm thấy tâm mình đã như tro tàn, hoảng hốt cầu xin không dám tái phạm.
Trong đám người, không biết là ai thất thanh kinh hô ra một tiếng 'hay'. Ngay sau đó những người còn lại mới phản ứng lại đây, tất cả đều hít một ngụm khí lạnh. Nhưng cũng có người vui sướng khi người khác gặp họa, âm thầm đánh giá vị cô nương nhìn qua có vẻ vô cùng lợi hại này.
Chỉ sau khi đại nhân vật kia đăng ký xong rồi rời đi, không khí ở hiện trường rõ ràng thoải mái nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
_
Trên lầu, Mộc Tu thu hồi tầm mắt, đôi tay giao nhau, ngón tay cũng vô ý thức mà gõ gõ.
Tát Lị cầm hồ lô đổ ra tay hai viên đan tạo hình thỏ nhỏ đáng yêu, đưa cho người che mặt, cà lơ phất phơ khuyên: "Chủ nhân, đến giờ uống thuốc rồi. Ta đã nói với tên kia làm vị ngọt dễ uống cho người đó."
Mộc Tu cau mày liếc qua, thở dài: "Ngươi đừng có hở tí là bày trò nữa. Chủ nhân không kiên nhẫn có ngày đập chết ngươi."
Tát Li nhếch môi, đóng nắp hồ lô lại: "Chủ nhân từng bước từng bước đi được đến vị trí hôm nay, thì tâm tính cùng nhẫn nại của y đã không phải thứ người bình thường có thể so cùng. Ta cũng chẳng sợ người sẽ hết kiên nhẫn mà