Điện Ngọc Thánh đứng giữa trung tâm vùng cát trắng, trên một ngọn núi cao sừng sững, tiên vân lượn lờ. Bậc thang dài nối từ cửa đại điện cao ngất trong mây, khí thế hoành tráng, giá trị vạn kim.
Thư Di :"..." Chủ nghĩa tư bản tàn ác.
Đến bậc thang cũng lát vàng.
Sau khi bám đuôi hai đệ tử kia đến được chân thang, Thư Di cũng lười theo mấy cái kế hoạch lòng vòng của A Ngu với Thanh Mai Thiên Ẩn.
Thiếu nữ thần sắc đạm mạc, thờ ơ mà bước vào trong điện Ngọc Thánh.
Bằng cửa chính.
Chúng đệ tử nhìn ba kẻ quỷ mị ngang nhiên xông vào điện, nhanh chóng chạy đi kêu người.
Mọi người nghị luận một đợt lại tiếp một đợt, nhưng không một ai dám lên đi ngăn lại.
Bởi vì họ cảm nhận được, khí thế áp bách cực kỳ khủng bố quanh thân những người đến, tu vi kinh người.
Dường như đều là cao thủ.
Kinh biến bất ngờ nổi lên, mấy trăm đệ tử trong sảnh lại không có một tiếng động.
Thiếu nữ đi đầu một câu cũng không nói liền trực tiếp muốn tiến đến cửa điện.
Bị một đệ tử bên dưới tiến đến ngăn cản, không chút khách khí mà nói
:"Mạn phép hỏi tiền bối danh xưng ra sao? Đến đây đến rốt cuộc có mục đích gì?"
Thư Di kéo cổ tay A Ngu, để y đứng sát bên cạnh, hờ hững đáp.
:"Ta đến đánh người."
:"..."
Ánh mắt đệ tử kia hơi sa sầm xuống.
Đối phương lựa chọn im lặng.
Mấy chục người biểu tình nghiêm nghị, tiếng tim đập càng khẩn trương, tiếng hít thở rõ ràng trong bầu không khí yên tĩnh mà nguy hiểm.
Đúng lúc này...
:"Cho nàng tiến vào."
Một giọng nam mạnh mẽ vang lên, đánh vỡ cục diện bế tắc.
Chỉ thấy một bạch y nam tử chậm rãi tiến đến.
Áo bạc thêu vân, ánh mắt thản nhiên. Dưới sống mũi cao thẳng là hai cánh môi mím chặt, đường nét thể hiện rõ sự lạnh lùng.
Hắn nhìn bọn người Thư Di vài giây liền quay đầu lại, nghe giọng khá nghiêm túc.
:"Đến chính là khách, mời các vị theo ta vào chính điện nghỉ ngơi."
Tựa hồ không để ý đến việc mà Thư Di vừa nói.
Kỳ quặc.
_
Nam tử mang họ vào chủ động bắt chuyện
:"Tại hạ Vu Thủy, điện chủ điện Ngọc Thánh. Xin thỉnh giáo quý danh của các vị."
:"A Ngu."
:"Thư Di."
:"Thanh Mai Thiên Ẩn."
Có mỗi Thanh Mai Thiên Ẩn lúc xưng tên là bị điện chủ nhìn nhiều thêm vài cái.
Dù sao người ta cũng là người nổi tiếng.
Nàng một bên mỉm cười nhìn cái dáng vẻ dương dương tự đắc của Thanh Mai Thiên Ẩn, một bên nói
:"Một đám người của điện các ngươi ỷ đông hiếp yếu, bắt nạt người của ta. Đẩy y lên làm bia đỡ đạn bị sói tinh đả thương nghiêm trọng. Điện chủ, món nợ này ngài tính giải quyết thế nào?"
Lời nói tuôn ra như viết văn. Nửa thật nửa giả.
Nam nhân đối diện ho khan một tiếng, biểu hiện dần dần có chút buồn bực.
:"Thư Di cô nương có lẽ có chút nhầm lẫn gì chăng. Người mang diện mạo xuất chúng như quý công tử đây ở trong điện, hẳn ta phải chú ý từ lâu. Nào có chuyện để y bị bắt nạt."
Có đạo lý.
Tầm mắt của Thư Di khẽ chiếu sang bên cạnh
:"A Ngu. Ngươi có nhớ tên mấy kẻ kia không?"
A Ngu ngoan ngoãn lấy ra một tờ giấy trải lên mặt bàn, bên trên viết đầy đủ họ tên ngày sinh tháng đẻ lẫn gia phả tám đời của năm người.
Thư Di nhận thức tờ giấy đó là một phần của bản danh sách y trộm đi.
Điện chủ cầm lấy tờ giấy kia, tỉ mỉ lật xem toàn bộ tư liệu một lượt
:"Nếu được, thỉnh Vu điện chủ sau khi tìm ra mấy tên này hãy để ta thẩm vấn khiến chúng nhận tội. Cũng giao mọi chuyện trừng phạt cho ta." Thư Di sờ cổ tay mỉm cười dịu dàng
:"Dẫu sao Ngọc Thánh cũng là nơi có tiếng tăm không nhỏ, hẳn sẽ không thiên vị kiểu đệ tử hãm hại đồng môn đâu đúng không?"
Vu Thủy có một loại dự cảm không tốt.
Nhìn nơi đuôi mắt của Thư Di vẫn bao hàm ý cười,