Đôi tinh mâu màu lam bạc dừng lại tầm nhìn trên người của Hắc Nhị Vương, đôi mắt xanh bạc tràn đầy vẻ khinh thường. Trong chốc lát, tiếng hò reo lại vang lên dội xuống đấu đài, sợi xích gai trong tay rơi xuống nền cát một tiếng nặng trịch, cô ta ung dung xoay người bước về phía cánh cửa bằng bạc tối tăm. Hắc Nhị Vương chau mày ra hiệu cho hai sủng nữ lui về hậu quán. Hắc Tướng Quân nhìn theo biểu cảm của hắn mà không khỏi kinh ngạc,trong đáy mắt thoáng chốc đã mang đầy ý cười chế nhạo. Hắn lên tiếng: " Nhị Vương, theo ta thấy cô gái này cũng thuộc hàng cao thủ, lưu lạc vào cái chốn này chẳng mấy chốc sẽ giết hết người bên ta mất... Hay là...
Bạch Quận Chúa xì một tiếng:
" Xem chừng đại tướng quân rất hứng thú với tiện nữ này... Ngươi muốn xin người hay là muốn đánh người...đấu với cô ta thử xem...''
Hắc tướng quân ý cười càng tươi: " Quận chúa, xét về võ công nàng kém ta 6 bậc, tốc, chiến, thủ, thuật,lực, niên..... Nhưng nàng lại đệ nhất trong giới nữ nhi, chi bằng nàng lên thử xem sao."
Bạch Thiên Nhan trên mặt đã tụ đủ hắc khí, quả thực nàng ta dù đã tinh thông đủ thứ nhưng so với một tên xông pha chiến trận từ năm 12 tuổi như hắn, tốc độ, chiến đấu, thủ vệ, mưu trí, sức mạnh...và cả kinh nghiệm đúc kết theo thời gian tất cả đều kém hơn một chút. Nhưng bảo cô đi đấu với thú hoang thật là quá tầm thường, thật quá coi thường cô rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp đã đủ khó coi, Hắc Hùng vẫn rạng rỡ nhìn vị tiểu thiện hạ này phẫn nộ, phụ nữ thật là khó hiểu, chả phải đấu thì đấu, không đấu thì không đấu là xong sao.
Bạch Thiên Nhan hất nhẹ tà áo, nội lực thẳng hướng bóng lưng của nữ nhân hoang dã kia đánh trúng một chưởng. Tất cả đột ngột im lặng, khi chưởng đánh đó chẳng hề làm cô ta ngã quỵ. Cô ta chỉ từ từ quay người lại. Lần này Bạch Thiên Nhan đã tức giận thật sự. Nắm tay của vị quận chúa