Lát sau trở lại Lạc vương phủ, Lý Vân Lạc thả Mặc Vũ ra, Mặc Vũ lảo đảo ngã trên mặt đất, Lý Vân Lạc đi từng bước từng bước tới trước mặt nàng, trong mắt là sự chế giễu và khinh thường.
“Sao ngươi lại có thể đê tiện đến như thế, môi của ngươi không đáng một đồng như vậy sao?” Lý Vân Lạc nhục mạ nàng.
Mặc Vũ không ngờ hắn lại làm nhục nàng như thế, kinh ngạc nhìn hắn, nước mắt đã tràn ra, cõi lòng tan nát. Lý Vân Lạc, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy, khắp thiên hạ có thể chỉ trích ta nhưng ngươi thì không được.
“Sao không phản bác? Chẳng lẽ bản vương hiểu lầm ngươi?” Lý Vân Lạc siết chặt lấy cằm của nàng, tiếp tục chế giễu, hắn cũng mong tất cả chỉ là hiểu lầm, nhưng mà như vậy sẽ chỉ lừa mình dối người.
“Đủ rồi Lý Vân Lạc, ngươi thì biết cái gì, ngươi hiểu ta được bao nhiêu hả. Ngươi dựa vào cái gì mà chỉ trích ta như thế, chúng ta vốn không có quan hệ gì hết, ngươi không yêu ta, lẽ nào có thể quản chuyện của ta được ư? Lẽ nào ta vẫn phải vướng vào ngươi sao? Bây giờ ta nói cho ngươi biết, ta không yêu ngươi, làm sao ta có thể yêu được loại người như ngươi” Nàng đã rơi lệ từ lâu, Lý Vân Lạc, kiếp này chúng ta đã định trước không có duyên.
“Ngươi”, Lý Vân Lạc nghẹn họng, nàng nói nàng không yêu hắn, hắn có tư cách gì ra để quản chuyện của nàng đây? Nghe những lời này đáng lẽ hắn nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng tại sao, tim, lại đau đến như thế.
“Lạc vương gia, ngài còn có việc gì không? Nếu không còn việc gì khác, tiện thiếp sẽ không làm phiền vương gia nhật lí vạn ky” Lau khô nước mắt, nàng buồn bã xoay người rời đi.
Bàn tay vươn ra chợt sững lại, thấy Mặc Vũ rời đi, hắn rất muốn đuổi theo nàng, nhưng chân hắn không nhấc lên nổi. Thấy nàng khóc, lòng hắn khó chịu như có một vạn con kiến đang gặm nhấm, hắn muốn giữ lấy nàng để xin lỗi, nhưng hắn có thể đem lại cho nàng cái gì được đây? Hắn đã hứa với Mặc Vân sẽ không thay đổi tình cảm, vậy còn có thể hứa gì với nàng nữa?
“Ngươi đã trách oan nàng” Không biết từ lúc nào Hoa Vô Ngân đã xuất hiện ở đằng sau. Hắn thực sự không hiểu, rõ ràng hai người yêu nhau nhưng lại muốn gây tổn thương cho nhau, kết quả làm cho bản thân đầy thương tích.
“Bản cung và nàng nhìn thấy ngươi và Mặc Vân ở cạnh nhau, lúc đó Hoàng thượng lại đi đến, nàng muốn giúp hai người, có điều lại dùng một cách quá ngốc nghếch”. Nhớ tới nữ nhân ngốc kia, Hoa Vô Ngân không nhịn được nở nụ cười.
Trời ạ, hắn đang làm gì thế này? Sao nàng có thể ngốc như vậy. Trái tim Lý Vân Lạc đau nhói, nữ nhân này sao có thể ngốc đến thế. Hắn không đợi Hoa Vô Ngân nói hết đã vội càng chạy tới Thính Vũ hiên, Mặc Vũ, nàng chờ ta.
Nhìn về nơi Lý Vân Lạc biến mất, Hoa Vô Ngân nở nụ cười vui mừng, Mặc Vũ, nàng nợ ta một mối nhân tình.
Thính Vũ hiên
“Tiểu thư, người sao vậy?” Thải nhi thấy khuôn mặt đẫm lệ của Mặc Vũ thì cảm thấy khó hiểu.
“Đã xảy ra chuyện gì? Có phải Vương gia ức hiếp người hay không?” Nàng đau lòng hỏi.
Mặc Vũ không trả lời, chỉ ngồi khóc như thế, nàng thấy thật uất ức, thật cam chịu, Lý Vân Lạc đã không hiểu mà còn nhục mạ nàng. Tiêu Tiêu sắp sửa xuất giá, nhưng đó là một con đường đầy nguy hiểm, nàng lại không giúp được gì, nàng không muốn, nhưng nàng lại bất lực.
Thải nhi ôm lấy Mặc Vũ, nhẹ nhàng vỗ về tiểu thư, nhớ tới cuộc sống của tiểu thư mà rớt nước mắt, hai chủ tớ yên lặng ôm nhau, không để ý tới một thân ảnh chợt hiện lên ngoài cửa sổ.
“Tiểu thư cẩn thận” Thải nhi đẩy mạnh Mặc Vũ ra.
Lúc Mặc Vũ quay đầu lại nhìn cánh tay Thải nhi đã bị chém một nhát, mà người bịt mặt đang muốn đâm về phía nàng, Thải nhi lại chạy tới che trước mặt Mặc Vũ lần thứ hai, nhưng Mặc Vũ lại đẩy nàng ra, sau đó tránh