“Đừng, đừng…A!”
Nàng bật dậy trên giường. Hóa ra chỉ là một cơn ác mộng, đã ba ngày kể từ khi cuộc ác chiến kia diễn ra, nàng không thèm quan tâm tới bản thân mình, cứ hễ đặt lưng xuống giường là giấc mơ đáng sợ kia lại lặp lại, nàng lao tâm khổ tứ quá sức rồi. Cuộn mình vào trong góc, nàng sợ, thật sự rất sợ.
“Ngươi là ai, dám cả gan xông vào quân doanh.” Binh sỹ trông coi bên ngoài lại không làm tròn chức trách của mình, để cho kẻ lạ xông vào thật đúng là… Mặc Vũ miên man suy nghĩ.
“Không muốn chết thì cút ngay cho ta, bằng không, đừng trách ta không khách khí.”
Nghe thấy âm thanh đó, Lạc, đúng là giọng nói của Lạc rồi, nàng hấp tấp phi xuống giường, nhưng cả người lảo đảo, nàng ngã lăn ra đất.
“Vũ nhi”, nghe tiếng động bên trong, Lý Vân Lạc kích động, vội vã dùng sức đẩy thị vệ ra, hắn chạy đến nhanh chóng bế Mặc Vũ lên.
“Các ngươi lui ra, đây là bạn cũ của đại vương, ta có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với hắn, ta có lệnh bất luận kẻ nào cũng không được vào.” Ôm lấy cổ Lý Vân Lạc, nàng đỏ mặt nói với thị vệ bên cạnh đang đứng ngây ra như tượng gỗ.
“Ái phi nói chuyện yếu ớt quá, thanh danh lẫy lừng của Lạc vương gia ta đều bị nàng hủy rồi.” Đợi hai quân lính đi rồi Lý Vân Lạc mới trêu tức nói.
Chúi đầu vào cổ hắn, nàng đưa tay ra sức đấm vào lồng ngực hắn “Sao giờ chàng mới tới, ta đã giết người, ta là một con quỷ, ta rất sợ.”
Nhẹ nhàng ôm nàng đặt lên ghế tựa, hắn hôn lên trán nàng, “ Ngốc ạ, xuất chinh ra trận thì không thể không giết người, nàng không giết chúng thì chúng sẽ giết nàng.”
“Nhưng những binh sĩ đó đều là người vô tội, bọn họ chỉ là công cụ tranh giành quyền lực của hai nước thôi. Ta không nỡ, ta còn mơ thấy ác mộng, trong giấc mơ, ta thấy bọn họ đuổi theo ta để đòi mạng, thật đáng sợ, lúc này ta giống như một con quỷ vậy. Tại sao nhất định phải có chiến tranh, tại sao…”
“Vũ nhi, Vũ nhi tốt bụng của ta, ngoan nào, đừng khóc, trên chiến trường không thể có chuyện không nỡ, hiểu chưa? Nếu nàng sợ lạm sát kẻ vô tội, vậy nàng có thể bảo họ đầu hàng trước, nếu có người đồng ý quy thuận thì tha cho bọn họ, còn những người không chịu đầu hàng, nàng nghĩ bọn chúng có vô tội không?” Lý Vân Lạc dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Không nhất định là phải đổ máu, ngốc ạ, có thể dùng trí mà.” Hắn vừa cười vừa véo mũi Mặc Vũ.
Đúng vậy, thế mà nàng đã quên khuấy đi mất, rõ ràng là có thể dùng mưu, thật uổng phí khi nàng đã đọc Binh Pháp Tôn Tử.
“ Lạc, ta biết phải làm gì rồi, ta sẽ không để cho chàng phải thất vọng đâu.”
“Việc ấy, việc ấy, ta…” Cắn cắn môi, nàng định nói nhưng lại thôi.
“Việc gì?”
“Chàng có thể ở bên cạnh ta không? Chỉ cần một ngày thôi. »
“Hay nửa ngày?: thấy mặt hắn lộ vẻ khó xử, nàng giảm bớt yêu cầu.
Ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, hắn nói “Ngốc, ngày kia ta mới đi”
“Thật ư? Thế còn Nguyệt quốc?”
“Hoa Vô Ngân chưa dám manh động, nên tạm thời chưa có việc gì, dù sao thực lực của phi ưng bang cũng khiến cho kẻ địch không dám khinh thường, nàng yên tâm đi, ta tự biết chừng mực. »
“Lạc, chàng thật giỏi, ta yêu chàng chết mất” Nàng hoan hô, ôm chặt lấy hắn.
Nhẹ nhàng lấyra một miếng ngọc bội từ