Đêm, vẫn một màu đen như trước, nhân gian cũng nhuốm một màu đen như vậy, nhìn không rõ, con đường tối tăm mờ mịt. Nhưng tại một mảnh trời xa xôi bao phủ lên mảnh đất, đèn đuốc sáng trưng, bọn họ đang chúc mừng thắng lợi, tuyên bố với người đời niềm kiêu hãnh của mình.
“Nào, uống, uống, không say không về!”
“Hai vị ca ca, nào, năm thủ lĩnh.”
Mặc Vũ uống tới say khướt, lắc lư đi tới chỗ cao nhất lớn tiếng tuyên bố: “Hức, các vị tướng sĩ, ngày hôm nay, hức, là để chúc mừng đại thắng của chúng ta, các vị làm rất tốt. Cho nên bản vương, hức, cho phép không say không về.” Nàng dang hai tay, lảo đảo như sắp ngã. Thượng Quan Kỳ và Mặc Vũ đứng bên cạnh nhìn thấy mà hết hồn.
“AA, ta muốn bay theo gió, …”
“Vương gia, ngài mau xuống đi.” Trán Mặc Phong toát đầy mồ hôi, hắn sợ nàng ngã xuống.
“Không xuống, ta muốn bay, ta là chú chim nhỏ, muốn bay a bay, hức, nhưng bay không cao a a a…” Khuôn mặt cô gái nhỏ đỏ bừng, hát to, nhảy múa phấn khích, “Xoay, xoay nào…”
“A!” Không cẩn thận nên chân bị trẹo, người đang trên đài cao ngã thẳng xuống.
Tim Thượng Quan Kỳ thót lên, ném bình rượu trong tay đi, nhún người nhảy đã đón lấy nàng vững vàng.
“Cuối cùng sẽ có một ngày ta bị nàng làm cho tức chết.” Ôm lấy nàng, hắn dịu dàng trách móc.
Chậm rãi giơ hai tay lên, đôi mắt nàng nhìn hắn đã đẫm lệ: “Huynh thả ta xuống.” Nàng bĩu môi bất mãn.
Bất đắc dĩ phải buông nàng ra, Mặc Vũ đi về phía trước như người mất hồn.
“Lạc, Lạc, suýt nữa ta đã coi Kỳ là chàng rồi.” Đi tới bên sườn dốc, nàng khẽ lẩm bẩm, có trời mới biết nàng nhớ hắn tới mức nào.
“Này!” Không biết từ lúc nào Lam Anh đã tới bên cạnh nàng.
“Nhớ hắn à?”
Nàng không trả lời, chỉ nhận lấy bầu rượu, nàng hung hăng uống một ngụm: “Á, sao rượu này lại cay thế.”
“A…Ha ha…” Lam Anh bật cười, nàng đúng là đáng yêu.
“Huynh dám cười ta à, ta đánh chết huynh, đánh chết huynh!” Nàng đỏ mặt, dùng sức đánh hắn.
Nhẹ nhàng nắm tay nàng, hắn trêu tức: “Đánh ta, nàng có đánh nổi không?” Nói xong hắn đứng dậy.
“Hừ, bản tiểu thư đây là cao thủ quyền đạo, cứ chờ đấy.” Mặc Vũ đánh một quyền vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, nhưng Lam Anh cũng không tránh né, chỉ bắt lấy tay nàng, xoay người bế nàng lên.
“Huynh thả ta ra, người khác nhìn thấy lại tưởng chúng ta đang làm gì mờ ám?” Lúc này nàng vô cùng xấu hổ.
“Thả? Nàng xin ta đi.”
“Lam Anh, đồ vô lại, đồ trứng thối…” Nàng giãy giụa không ngừng, cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải mấy câu mắng người.
“Tốt tốt tốt!” Các tướng sĩ vốn đang ồn ào cũng bị thu hút với hành