Vương Gia Ta Giúp Chàng Cưới Người Khác

Nợ Tiền


trước sau

Bên phòng của Lạc Vũ Yên cùng Hàn Thương Lăng, hai người họ cùng nhau thưởng thức các món ăn.

Tiểu Hương e ngại không cùng ngồi với họ mà đứng ở một bên cửa chờ hầu hạ. Trên bàn được bày ra rất nhiều đĩa thức ăn, nhìn vô cùng hấp dẫn, mỗi một món điều được làm và tranh trí hết sức đẹp mắt.

Lạc Vũ Yên cũng không giữ hình tượng mà ăn rất nhiệt tình làm cho Hàn Thương Lăng cũng vì vậy mà nhìn nàng ăn hết sức thoải mái hắn không ngừng mà cười cười.

"Tẩu tỷ thật không giống với tiểu thư khuê các, ăn uống cũng hết mình như vậy"

Lạc Vũ Yên tay đang cầm một cái đùi gà nướng thơm ngát, đưa lên miệng ăn vui vẻ. Miệng vẫn còn đang nhai làm cho mỡ dính ra hai bên miệng trơn bóng.

"Ta thật sự không thích hợp với các quy tắc nơi đây, cái gì mà ăn uống phải nhẹ nhàng không gây tiếng động, không được nói chuyện, không được gắp liên tiếp món ăn, không được gấp các món ở xa chỗ ngồi. Còn cái gì mỗi món ăn cũng chỉ được gấp nhiều nhất là ba lần, ta thật sự thấy rất phiền a~ Mọi người cứ việc ăn uống vui vẻ với nhau không phải là rất tốt sao, đặt ra nhiều nguyên tắc vô lí để làm gì"

Hàn Thương Lăng nghe nàng nói cũng cười cười, tay cầm đũa gấp một cái đùi gà lớn bỏ vào bát của nàng.

"Đúng vậy ngũ tẩu nói cũng có lí"

Lạc Vũ Yên thấy hắn chỉ ăn một ít rồi sao đó chỉ ngồi nhìn nàng ăn mà cười, còn gấp thức ăn cho nàng rất nhiều.

"Thập đệ hôm nay là ta bao đệ, không cần ngại đâu, ăn nhiều vào, còn chậm chạp ta liền ăn hết phần đệ"

"Haha, tẩu tẩu ăn đến vui vẻ như vậy, đệ cũng không khách sáo nữa vậy"

Hàn Thương Lăng tay định hướng về phía đĩa đùi gà nướng lớn, vừa mới chậm vào liền thấy ánh mắt của nàng nhìn đũa của hắn hơi nheo lại. Vẻ mặt như muốn nói cái này là của ta, hắn liền chuyển đũa sang hướng đĩa thịt xườn bên cạnh cũng liền bắt gập ánh mắt của nàng nhìn hắn. Mắt hiện lên chữ "cái đó cũng không được" cuối cùng hắn đành thu đũa để lên bát.

"Thập đệ không ăn nữa à, cứ thoải mái đi đừng ngại a~"

Hàn Thương Lăng vẻ mặt bất đắc dĩ, có hơi tội nghiệp nhìn nàng.

"Haha ~ đệ cũng no rồi không ăn nữa, tất cả đều là của tẩu, đệ ăn không nổi nữa"

Lạc Vũ Yên cũng không ngại ngùng, cười tươi thân thiện, hai mắt không ngừng chớp động.

"Thập đệ thật là, vậy ta ăn đây, món ăn nơi đây thật sự rất là ngon a~"

"Đúng vậy, nhưng không bằng điểm tâm lần trước tẩu làm đâu, đệ còn nhớ rất rõ mùi vị, thật ăn rất hợp khẩu vị"

"Thập đệ nếu đệ thích như vậy ta lại làm cho đệ ăn là được rồi"

"Tẩu nói thật sao, hôm nào ta lại đến lấy"

"OK, ok"

Hàn Thương Lăng ngơ ngác

"Tẩu tỷ muốn nói gì vậy, âu...u..."

"Không có gì, ý ta là được thôi"

Hàn Thương Lăng nhìn nàng ăn mọi cử chỉ tuy không giống các khuê nữ khác nhưng trên người nàng luôn mang một loại khí chất rất đặc biệt làm cho người khác bị thu hút. Hoàn toàn bất đồng với các nữ nhân khác, ở bên cạnh nàng làm cho bản thân hắn thấy rất thoải mái, cao hứng. Luôn khiến cho hắn phải cười, mọi cử chỉ của nàng lúc này cứ tưởng chừng là thô lỗ nhưng lại thấy được sự đáng yêu cùng tinh nghịch tràn đầy sức sống.

Hắn cứ nhìn nàng mà bị thu hút, mắt thấy nàng vừa ăn xong. Tay hắn bất giác cầm khăn tay đưa về phía miệng nàng lau điểm nhẹ vài cái, hành động của hắn là thực hiện trong vô thức.

Lạc Vũ Yên vừa ăn xong không để ý nên bất giác cũng hơi giật mình nhìn về phía hắn, thấy hắn đang nhìn nàng tươi cười, hành động ôn nhu nhẹ nhàng. Nàng có chút ngại ngùng cầm lấy chiếc khăn vẫn còn đang trên khóe miệng của mình mà tự lau lấy.

"Thập đệ, để ta tự làm đi"

Hàn Thương Nguyệt từ khi bị nàng đoạt lấy khăn tay lúc này mới bừng tỉnh một chút, không hiểu lúc nãy tại sao hắn lại cư xử như vậy, lòng có chút rối loạn. Hắn không hề hay biết hành động vừa rồi của hai người họ đều bị người phòng đối diện thu hết vào tầm mắt.

Vừa đúng đã đến lượt phần biểu diễn của Diệp Uyển Như, nàng ấy vừa bước lên sàn bên dưới các  khách nhân đã nhận ra cùng nhau reo hô đồng loạt vang cả tửu lâu. Những khách nhân bên trên cũng đi về phía ngoài, vây xung quanh nhìn xuống phía trung tâm tửu lâu nơi sàn biểu diễn. Mọi người cùng nhau bàn luận sôi nổi.

"Là Diệp Uyển Như cô nương đó, cuối cùng nàng ấy cùng xuất hiện rồi, hay quá"

"Là Diệp cô nương tài nữ nổi danh đó sau, lễ hội năm nay nàng cũng tham gia sau. Những lần trước nàng ấy đều đứng nhất, lần này cũng thế thôi"

"Là Diệp Uyển Như cô nương, mau ra xem đi"

Lạc Vũ Yên cuối cùng cũng ăn xong, nghe thấy bên ngoài mọi người đang không ngừng reo hô, còn đi hết ra phía bên ngoài. Không biết là đang có chuyện gì thu hút, nàng liền gọi Tiểu Hương ra ngoài phòng xem xét.

"Tiểu thư, mọi người là đang vì phần biểu diễn của Diệp tiểu thư mà phấn khích"

Lạc Vũ Yên lúc này đang lao sạch hai tay, liền nhìn về phía Tiểu Hương.

"Muội nói là Diệp Uyển Như phải không?"

"Đúng vậy tiểu thư, năm nay Diệp tiểu thư lại lên sàn biểu diễn e ra lại giành giải"

Lạc Vũ Yên lúc này chuyển sang nhìn qua phía Hàn Thương Lăng. Hắn đang ngồi ung dung uống trà, vẻ mặt hết sức bình thản.

"Thập đệ, hôm nay ở đây là đang diễn ra cuộc thi gì sao?"

Hắn bỏ ly trà xuống, cầm quạt vẫy nhẹ vài cái làm cho hai bên tóc rủ trước ngực bay nhẹ ra phía sau, chậm rãi nói.

"Đúng vậy, hàng năm đến ngày này, tửu lâu nơi đây đều sẽ tổ chức cuộc thi, mọi người đều có thể tham gia. Chủ yếu là các cô nương đều đến ghi danh hiến nghệ, từ lúc chúng ta bước vào là bọn họ đã biểu diễn rồi"

Lạc Vũ Yên hai tay chống lên mặt, ánh mắt sáng tỏa. Những thứ này nàng toàn được thấy ở trên phim cổ trang không ngờ hôm nay lại có thể tận mắt chứng kiến, thật quá hào hứng rồi.

"Thì ra là như vậy,  lần này là đang đến lượt Diệp biểu muội lên đi, đệ có biết người này không"

Hàn Thương Lăng vẻ mặt vẫn rất bình thản, ôn nhu.

"Có biết một chút,  nàng ấy là tài nữ nổi danh khắp kinh thành"

Còn đang nói chuyện, bỗng nhiên tất cả người bên ngoài đều im lặng, tiếng reo hô cũng không còn. Sau đó là có một tiếng đàn vang lên, không gian càng im lặng, chỉ còn lại từng tiếng đàn nhẹ nhàng vang vọng.

Mọi người đều là đang chìm đấm thưởng thức, tiếng đàn quả thật nghe rất hay. Có thể thấy được người đàn rất am hiểu âm luật, kĩ thuật cũng rất tốt. Khúc tấu này rất hay mỗi âm thanh vang lên đều khiến người khác thấy nhẹ nhàng, thanh nhã, đúng là hiếm có.

Nhưng khi nàng chú tâm lắng nghe, các ngón tay vô thức trên bàn bất giác gõ nhẹ theo tiết tấu. Nàng lại cảm thấy có một chút không đủ, có chút không thích hợp.

Lạc Vũ Yên khiếp trước cũng học qua âm luật mà còn là học viên ưu tú nên mới có thể nghe thấu và đánh giá như vậy. Điều không thích hợp ở đây khi đi học nàng cũng đã
từng mắc phải, đó chính là bản thân người đàn còn chưa thật sự chuyên tâm, còn để ý đến hình tượng khi đàn của bản thân trước kháng giả. Cố gắng làm ra tư thế cử chỉ đẹp đẽ nên đâm ra bị chi phối trong quá trình dụng tâm dẫn đến âm đàn chưa trọn vẹn. Điều này lúc trước nàng đã nhiều lần được giáo sư Lương chỉ điểm nên mới có thể khắc phục.

Sau một hồi tiếng đàn cũng đã dứt, mọi người xung quanh vỗ tay ầm ỉ, hết lời khen ngợi. Diệp Uyển Như đứng trên sàn cũng đứng lên vẻ mặt kêu hãnh nhìn mọi người, mắt phút chốc nhìn về phía phòng của Hàn Thương Nguyệt.

Nàng giọng điệu nhẹ nhàng, dáng người uyển chuyển, bước xuống sàn xung quanh có rất nhiều vị thiếu gia, công tử kêu gọi tên nàng nhưng không được mỹ nhân thèm liếc mắt dù chỉ một cái. Diệp Uyển Như cứ thế mà thanh cao bước đi, mọi người lại bàn luận càng thêm sôi nổi.

"Đúng là không hổ danh tài nữ,  những màng biểu diễn từ nãy đến giờ chưa ai bì được. Ngươi nhìn xem cô nương lúc nãy nhảy múa đến mệt chết cũng không bằng nàng ấy tấu một khúc a~"

"Đúng vậy, đúng vậy, ngươi nói xem ai có thể lọt vào mắt nàng chứ?"

"Ngươi nói nhỏ thôi, ta nghe nói nàng ta là người của ngũ vương gia đó"  " Thật sao? " "Đúng vậy "

Trong phòng Lạc Vũ Yên sau khi nghe xong cũng không tiếc lời mà khen ngợi.

"Đúng thật là cầm nghệ rất hay"

Hàn Thương Lăng nãy giờ luôn chú ý đến các cử chỉ của nàng, từ các ngón tay gõ nhẹ đến ánh mắt thưởng thức rồi có chút suy tư, trầm ngâm, giống như người hiểu biết mà không ngừng đánh giá.

"Tẩu tỷ lúc nãy tỷ nghe rất chuyên tâm nha, tỷ cũng biết âm luật sao?"

Lạc Vũ Yên chỉ biết cười cười, nàng cũng không biết phải nói như thế nào.

"Ta cũng chỉ là người thưởng thức thôi"

Tiểu Hương lúc này quyết định đi đến phía nàng.

"Tiểu thư đã trễ lắm rồi, chúng ta nên hồi phủ đi"

Lạc Vũ Yên lúc này cũng có ý định như vậy, lúc trước thì không sao nhưng bây giờ bất đắc dĩ mang trên người danh hiệu Vương Phi thì cũng hết cách, làm chuyện gì cũng phải cân nhắc, không thôi tên kia lại hỏi tội nàng, thật đáng ghét.

"Thập đệ, ta phải quay về rồi, lần sau cứ đến lấy điểm tâm"

"Đạ tạ ngũ tẩu"

Lạc Vũ Yên nhờ Tiểu Hương gọi tiểu nhị tính tiền.

"Của các vị tổng cộng là 520 lượng bạc trắng"

Lạc Vũ Yên phút chốc giật mình.

"Sao lại đắt đến vậy chứ, tiểu nhị có phải nhầm lẫn gì không?"

"Vị Tiểu thư này, quả thật đúng là vậy, đồ ăn nơi đây đều là loại thượng hạn, còn có phí xem ca nghệ nữa"

Lạc Vũ Yên nhìn về phía Tiểu Hương, vẻ mặt như thể hỏi nàng ấy còn bạc hay không. Tiểu Hương hiểu ý âm thầm lắc đầu, nàng lúc này thật sự mất mặt a ~

Hôm nay lại có Thập đệ ở đây, nói là mời hắn ăn cơm bây giờ không thể nào bắt hắn trả tiền được. Nhưng trong túi nàng hiện tại mang theo chỉ còn đủ trả phân nửa số bạc, phần còn lại phải làm sao đây. Hết cách rồi phải đành như vậy thôi.

"Thập đệ,  thật ngại ta chỉ còn lại đủ trả phân nửa số tiền, đệ có hay không... yên tâm ta sẽ trả lại"

Hàn Thương Lăng tất nhiên là có bạc trong người nhưng nhìn biểu cảm ngại ngùng của nàng, hai má đỏ lên như cà chua chín. Ánh mất bất đắt dĩ làm hắn thấy rất mắc cười, nếu trực tiếp giao bạc ra thì sẽ không còn vui nữa.

"Tẩu tỷ thật sự không hay rồi, đệ hôm nay cũng chỉ mang theo vài lượng bạc thôi"

Lạc Vũ Yên tuy có chút nghi ngờ lời nói của hắn nhưng cũng không biết làm sao. Mời người ta bây giờ không lẽ ép hắn giao tiền, nàng vẻ mặt càng đen thui hướng về tiểu nhị.

"Vị tiểu ca ca này, ngươi có thể cho ta thiếu được không, sáng mai lập tức đem tiền đến"

"Cô nương xin đừng làm khó tiểu nhân, trước khi rời khỏi đây phải trả đủ tiền, tiểu nhân cũng không giúp được"

Lạc Vũ Yên đầu đầy hắc tuyến, thở dài một hơi, tự khinh bỉ bản thân khi không lại đến nơi này, chuyển mắt về phía Hàn Thương Lăng cầu cứu.

Hắn vốn định muốn trêu nàng  một chút lại thấy nàng khó xử như vậy nên định lấy tiền ra trả nhưng lại bị tiểu nhị cắt ngang.

"Vị Tiểu thư này, người có hay chưa lên biểu diễn, nếu ghi danh lên đài hiến nghệ cho tửu lâu sẽ được giảm một nửa số tiền nơi đây. Như thế sẽ được thuận lợi rời đi rồi, không chừng còn có cơ hội đoạt giải"

Nghe đến đây, Lạc Vũ Yên suy nghĩ ngoài cách đó ra cũng không còn cách nào nữa đi, nhưng hiện tại nàng là Vương Phi nếu trực tiếp lộ diện như vậy để người khác nhận ra sẽ không hay.

Tiểu Hương bên cạnh lúc này càng lo lắng, tiểu thư trước giờ những thứ tài nghệ như này cái nào cũng không biết, xuống đó cũng chỉ làm mất mặt mà thôi.

"Tiểu thư không thể được đâu, chuyện này đối với người là không thể"

Hàn Thương Lăng lại không nghĩ như vậy, khắp kinh thành ai cũng đồn đại nàng vô dụng. Nhưng khi gặp nàng thì hắn không cho là như thế, tò mò muốn biết rốt cuộc nàng thật như hắn nghĩ ẩn chứa bí mật gì đó.

"Tẩu tỷ, không bằng cứ thử đi, nếu không cũng không thể trở về đâu"

Lạc Vũ Yên suy nghĩ một hồi cũng dành làm liều, bất quá nàng che mặt lại là được, lên biểu diễn cho có mặt là được chứ gì, không ai nhận ra được đâu.

"Tiểu nhị, ta đồng ý, ta đi cùng ngươi xuống ghi danh"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện