Ngay lúc trong đầu hai người Tật Phong cùng Cô Ma Ma xây dựng ra cảnh tượng trẻ con không thể nhìn, thì trong phòng bầu không khí lại không có chút nào thân thiện.
Hàn Phỉ vuốt cái ʍôиɠ bị ngã đau, mặt đầy vẻ oan ức: "Ngài dùng lực như vậy đẩy ta làm cái gì? Ta, ta không phải cố ý.."
Hàn Phỉ vừa nói, vừa muốn bò lên, thế nhưng hai mắt nàng bị che kín, không nhìn thấy bên người còn có một cái bàn, vì vậy lúc bò lên, đầu mạnh mẽ va vào góc bàn, đau đến nước mắt lưng tròng:
"Vương gia, ta có thể mở mắt ra chưa?"
Hàn Phỉ âm thanh có vẻ suy yếu, hỏi.
Nhưng vừa dứt lời, có vật gì đó liền rơi vào trêи người nàng, mang theo nhiệt độ ấm áp, Hàn Phỉ đưa tay gãi gãi, kinh ngạc, là một cái áo choàng.
"Tật Phong."
"Đông" một cái, Tật Phong đang ở ngoài trong nháy mắt xô cửa xông vào, đi đến phía sau Tần Triệt, cung kính nói: "Vương gia, Tật Phong tới chậm."
Cô Ma Ma cũng vội vội vàng vàng chạy vào, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy cảnh tưởng khiến người ta mặt đỏ ngượng ngùng nhưng lại thấy Hàn Phỉ oan ức ngồi dưới đất, mặt bị che kín bằng một cái áo choàng, đang cuộn người thành một quả bóng.
Cô Ma Ma cẩn thận từng li từng tí hô: "Đây, đây là..
Hàn Phỉ, ngươi làm cái gì vậy?"
Đối với Cô Ma Ma mà nói, có cái gì sai trước tiên phải hỏi Hàn Phỉ, trong lòng nàng, Vương gia là vĩnh viễn không bao giờ sai!
Nghe thấy Cô Ma Ma hỏi, Hàn Phỉ vừa muốn nói gì, thế nhưng nghĩ đến tình thế lúng túng vừa rồi, lại có chút xấu hổ không dám mở miệng.
Ở thời điểm đang châm cứu, có một huyệt nằm ở vị trí, ờm, tương đối lúng túng, chính là ở trêи đùi, sau đó..
nàng thật không nghĩ tới người đàn ông này lại nhạy cảm như vậy! Ngay khi nàng vừa đụng tới đùi hắn tay đã bị đánh tung, mạnh mẽ lăn một vòng trêи đất, cho nên mới tạo thành tình cảnh hiện tại này.
Hơn nữa, Hàn Phỉ cũng không nghĩ đến, rõ ràng nửa người dưới của hắn bại liệt, làm sao ở vị trí này lại mẫn cảm như vậy.
Hàn Phỉ nhìn Cô Ma Ma cùng Tật Phong đi vào, không thể làm gì khác hơn là tự chủ trương đem dây lụa trêи mắt xuống, đã nhìn thấy ánh mắt nam nhân kia nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt giống như muốn đem người đông lạnh tới chết vậy.
Hàn Phỉ run lên cầm cập, khóc không ra nước mắt nói: "Vương gia, ta có lỗi với ngài! Ta, ta không biết.."
"Câm miệng."
Hàn Phỉ vội vàng che miệng, đáng thương nhìn hắn, ánh mắt vô tội cực kì, chỉ là dư quang trong mắt nàng lúc có lúc không rơi trêи hai chân đã bị hắn dùng y phục che kín kia, đáng tiếc, bị ngăn trở.
Tần Triệt chậm rãi thu tầm mắt lại, nói: "Trở về đi."
Hàn Phỉ sững sờ, vội vội vàng vàng bò lên, nói: "Nhưng ta còn chưa có.."
Hắn lắc đầu, nói: "Không cần, trở về đi thôi."
Hàn Phỉ chưa từ bỏ ý định nói: "Nhưng ngươi sẽ rất đau, tuy ta đã châm cứu được 1 nửa, nhưng.."
"Hàn Phỉ."
"Vâng! Vương gia!" Nàng không tự chủ được căng thẳng thân thể.
Tần Triệt câu câu khóe môi, nói: "Trở về."
Hàn Phỉ bị đẩy vào thế khó, đâm đâm Đào Bảo: "Ta xem như vừa tiến hành một lần trị liệu đúng không? Có thể khấu trừ nợ nần chứ?"
Đào Bảo hào sảng trả lời: "Được!"
Hàn Phỉ yên lòng, nhìn Vương gia thật sự đã giảm bớt phân nửa vẻ đau đớn trêи mặt, liền không miễn cưỡng nữa, nếu bệnh nhân có thể chịu đựng đau đớn, nàng cũng không cần nhúng tay quá nhiều.
"Vương gia phải ở trong phòng có lò sưởi, dùng nước nóng để thoa đầu gối, có thể giảm bớt đau nhức, mặt khác thức ăn cũng phải thanh đạm, phải tránh không được ăn quế hoa cao nữa, nhưng có thể thả vài lá bạc hà vào trong nước uống, có thể giảm bớt sự tương khắc."
Hàn Phỉ vuốt vuốt cằm, lại suy nghĩ kỹ một chút, xác định không để sót điều gì, mới ngẩng đầu lên, liền va vào đôi mắt sâu thẳm của người kia, nàng sững sờ, lời còn treo bên miệng không thể thốt ra.
Giống nhau..
Đôi mắt này, giống hệt đôi mắt của người trong mộng cảnh kia, chỉ là..
tâm tình hoàn toàn khác biệt.
Hắn ở trong mộng hay ngoài mộng, đến cùng dạng người nào? Tại sao lại có được như ánh mắt trấn nhϊế͙p͙ lòng người như vậy? Toàn bộ cảnh tượng