Hàn Phỉ nghe thấy, hắn đang gọi nàng.
Gió thổi bay tung tấm lụa mỏng, trong phút chốc tấm lụa rơi xuống, nàng nhìn thấy hắn.
Hắn chật vật ngã lăn trên đất, cái trán tái nhợt, cần cổ trắng xanh máu me đầm đìa, hắn cứ như vậy ngẩng đầu nhìn nàng, tầm mắt giống như xuyên thấu tấm lụa mỏng manh.
Lúc này dùi trống trong tay không thể giữ lại được nữa, rơi trên mặt đất.
Hàn Phỉ quỳ một chân trên đất, từng ngụm từng ngụm thở dốc, gần như suy yếu, trước mắt biến thành màu đen.
"Bắt đầu dùng trạng thái bổ sung khẩn cấp, kí chủ, chống đỡ a!"
Hàn Phỉ cảm thấy tứ chi như đang dâng lên một luồng khí lực, giảm bớt nhịp đập siêu tốc của trái tim, nàng chậm rãi bò lên, y phục cũng ướt đẫm, chật vật trở lại sau tấm bình phong, mà bên ngoài mọi người còn chưa phục hồi tinh thần từ trong tiếng trống.
Ngoài trời, mây đen tản đi, Cuồng Phong Bạo Vũ đều giống như ảo ảnh, tiêu tan gọn gàng nhanh chóng, phảng phất như chưa từng xuất hiện, trong không khí còn đang lưu động mùi nước mưa ẩm ướt nhưng thanh tân.
Hàn Phỉ cầm lấy áo choàng từ trên tay của Lý Tương Quân, một lần nữa phủ lên người, ngồi trên mặt đất thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, hết sức khó coi.
Lý Tương Quân ngơ ngác nhìn Hàn Phỉ, trái tim nàng còn chưa thể khôi phục lại như cũ sau khi tiếng trống lắng lại, ánh mắt nàng lần đầu tiên mang theo vẻ kính nể.
Nếu như nói điệu múa khuynh thành của Hàn Yên là kinh diễm, vậy tiếng trống trận của Hàn Phỉ chính là chấn động, tiếng trống kia giống như không phải thuộc về nhân gian.
Bên ngoài, mọi người từ từ phục hồi tinh thần đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên vẻ mặt đều trở nên hoảng hốt, ngay cả thân thể vẫn còn đang run rẩy, qua thật lâu mới ý thức được biểu diễn đã kết thúc.
Nhưng mà, ngoài ý muốn, không có tiếng vỗ tay, không có huyên náo, toàn trường giống như chết lặng.
Hàn Phỉ thở hổn hển, nghe bên ngoài không có bất kỳ tiếng động gì, lộ ra một nụ cười khổ, quả nhiên, vẫn thất bại sao? Nàng đã tận lực.
Nhưng cuối cùng chỉ vì chút hồ đồ, bản nhạc đột nhiên dừng lại dở dang còn chưa hoàn thiện, trình diễn như vậy, sợ là quá khủng khiếp đi.
Hàn Phỉ viền mắt có chút ướt, nàng cố gắng ngẩng đầu lên, không cho nước mắt rơi xuống, như vậy quá xấu, nàng vốn đã không dễ nhìn, khóc lên nhất định sẽ rất đáng sợ.
Một loạt tiếng bước chân vang lên, Hàn Phỉ quay đầu nhìn thấy Hàn Yên đứng ở bên cạnh nàng, sắc mặt căng thẳng.
Hiện tại Hàn Phỉ một chút tâm tư đối phó vị muội muội này cũng không có, chỉ liếc mắt nhìn, liền chìm đắm trong sự thật vọng.
Sắc mặt Hàn Yên tối sầm nhìn Hàn Phỉ, nói: "Ngươi sao lại biết đánh trống?"
Trong giọng nói chứa đầy vẻ chất vấn.
Hàn Phỉ há miệng, không hề phản bác nói: "Ngươi không cần biết, làm sao, ngươi nghĩ ngươi hiểu rõ ta à, muội muội?"
Hàn Phỉ nhấn mạnh hai chữ Muội muội, sau đó cũng không thèm quan tâm Hàn Yên, nàng khôi phục được chút khí lực, nghe thấy bên ngoài bình phong có chút vang động, liền vội vàng đứng lên, thò đầu ra, lo lắng nhìn về phía nam thần, vừa rồi dáng vẻ nam thần ngã chổng vó làm nàng vô cùng đau lòng.
Mới thò đầu ra liền nhìn thấy người hầu đỡ Tần Triệt lên, đem hắn thả trên ghế một lần nữa.
Hàn Phỉ đau lòng đến không chịu nổi, cả trái tim như bị bóp chặt, nhìn Tần Triệt cứ như vậy bị đẩy ra ngoài, nhưng trước khi rời khỏi cung điện, hắn còn nhìn về phía tấm bình phong.
Hàn Phỉ cảm thấy hắn chắc chắn sẽ nhìn thấy mình, tâm treo cao thoáng buông ra một chút, dù cuối cùng nàng thất bại, nhưng nam thần nhất định đã xem nàng biểu diễn, một mực ở đó nhìn nàng.
Chỉ cần như thế là đủ rồi.
"Kí chủ, vừa rồi quá nguy hiểm a, lần sau tuyệt đối không cho phép ngươi làm như vậy! Ngươi chính là đang tự tìm đường chết!"
Trong lòng Hàn Phỉ vẫn còn đang sợ hãi, loại trạng thái không thể tự khống chế chính mình kia, giống như muốn đem sinh mệnh của mình tiêu hao cho bằng hết, nàng cũng không muốn trải qua lần thứ hai.
Nếu như không có nam thần gọi nàng một tiếng, nàng sẽ chết, chết trong tiếng trống.
"Tại sao lại xuất hiện trạng thái như vậy?"
Đây là nghi vấn của Hàn Phỉ, rõ ràng ở trong không gian ảo luyện tập rất lâu đều không gặp sự cố.
"Là ta đánh giá thấp lực lượn của tiếng trống thần nữ, hiện tại thân thể kí chủ vẫn chưa hoàn toàn dung hợp cùng linh hồn, vì thế không thể chịu được tiêu hao nhiều như vậy."
"Là vậy sao?"
"Kí chủ tốt nhất nên giảm thiểu, không, nếu như không quá quan trọng, thì đừng nên trình diễn lại lần nữa."
"Phí lời, nếu không