Mọi người lại đồng loạt ồ lên, họ vừa từ trong khiếp sợ tỉnh lại, cảm giác với cô nương mập này vô cùng phức tạp.
Không cần nghi ngờ chút nào, nữ nhân này không phải là một người bình thường, nhưng miệng lưỡi cũng thật là bén nhọn! Mỗi lần mở miệng ra, từng lời nói như đánh vào mặt người khác, cứ nhìn người trung niên đang tức đỏ cả mặt kia liền biết.
Hàn Phỉ cũng không nghĩ sẽ liên lụy đến người khác, Trung Thảo Đường này cũng đã bị nàng cho vào danh sách đen, kỳ thị nữ giới, bắt nạt bà mẹ và trẻ em, hai điểm này đã xúc phạm nghiêm trọng giới hạn cuối cùng của nàng.
Hàn Phỉ mềm giọng hơn, quay về phía tiểu hài nhi nói:
"Tiểu Vũ, đi tính tiền đi."
Tiểu hài nhi gật đầu, kích động cầm bạc Hàn Phỉ cho chạy đi tính tiền, lúc này, Mặc Tử Ngọc đứng thẳng người, nói:
"Cô nương, những dược liệu này Trung Thảo Đường miễn phí cho cô nương, xem như là chúng ta bồi tội vì vừa rồi đã đối xử với cô nương vô lễ, ta xin đại diện Trung Thảo Đường tạ lỗi với cô nương."
Hàn Phỉ lúc này mới động động mí mắt, giống như bố thí liếc nhìn hắn vài lần, nói:
"Ờ! Ngươi có thể đại diện cho toàn bộ Trung Thảo Đường?"
Mặc Tử Ngọc khéo léo cười cười, vẫn chưa trả lời, người trung niên rất đúng lúc, liền bổ sung một câu:
"Mặc sư là người có tư cách nói chuyện trong Trung Thảo Đường ta, ngài ấy có tư cách đại diện cho Trung Thảo Đường."
Hàn Phỉ từ trên xuống dưới đánh giá Mặc Tử Ngọc một vòng, đến khi khiến Mặc Tử Ngọc trong lòng sinh một tia sợ hãi, nàng mới chậm chạp lên tiếng:
"Ha, nếu như ta là ngươi, việc đầu tiên là sẽ thay đổi người làm."
Vừa nói vừa chỉ chỉ người trung niên.
Sau khi nói xong liền không thèm liếc mắt nữa, Hàn Phỉ không chút khách khí kéo tiểu hài nhi lại, đem những bao thuốc kia nhét vào trong lòng người phụ nữ, nói:
"Chúng ta đi thôi, đã có kẻ vui lòng làm người tốt, chúng ta cũng không cần khách khí làm gì."
Vừa dứt lời liền nghe có tiếng cười nhạo, nho nhỏ nói một câu:
"Như thế thật là không có cốt khí."
Rõ ràng vừa nãy còn biểu hiện vô cùng lẫm liệt hiên ngang, vừa quay đầu cứ như vậy dễ dàng tiếp thu chỗ tốt của người khác, vừa rồi Mặc sư chỉ là tùy tiện nói một câu, người bình thường cũng không mặt dày mày dạn nhận lấy.
Hàn Phỉ nghe thấy, cũng không thèm quay đầu, mà nhàn nhạt nói:
"Cốt khí? Cốt khí là cái gì? Có thể ăn không? Các ngươi sẽ vĩnh viễn không biết một gia đình nghèo khó cần cứu chữa một bệnh nhân sẽ tốn kém bao nhiêu, khó khăn bao nhiêu, nếu như cốt khí không thể cứu mạng một người, vậy muốn cốt khí để làm cái gì? Làm trang sức sao?"
Mọi người trầm mặc.
Hàn Phỉ vỗ vỗ bụi đất trên người phụ nhân, một tay nắm tiểu hài nhi, nói: "Chúng ta đi."
"Cô nương, tại hạ muốn hỏi một câu."
Hàn Phỉ ngẫm lại, người này vừa đưa bọn họ một bao dược liệu, liền dừng lại, nói:
"Ngươi hỏi đi."
Mặc Tử Ngọc chăm chú nhìn Hàn Phỉ, từng chữ từng câu nói: "Vừa rồi cô nương càng về sau tốc độ nói càng chậm, có phải là vì đã dùng hết toàn lực không?"
Hàn Phỉ cười cười, nói: "Không phải."
Mặc Tử Ngọc sững sờ: "Cái, cái gì?"
Hàn Phỉ đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng hay, nói: "Nếu như ta cho ngươi biết nguyên nhân cụ thể, ngươi có thể cho ta thay thế vài dược liệu bên trong bao này được không?"
Mặc Tử Ngọc thật sự vô cùng muốn biết, không thèm suy nghĩ, trực tiếp gật đầu đồng ý, hắn là y sư đỉnh cấp trong Trung Thảo Đường, nắm giữ quyền lợi tương đối lớn, một ít dược tài, chỉ cần không phải đỉnh cấp, chắc chắn hắn quyết định được.
Tâm tình Hàn Phỉ thư sướng nói: "Vừa rồi càng về sau ta càng nói chậm không phải vì ta không biết vị trí, mà vì ta muốn cân nhắc giá thành dược liệu, trong nhà đứa bé này không thể có điều kiện gánh vác được dược liệu quá trân quý, nếu ngươi lưu ý một chút, sẽ biết, những dược liệu ta chọn, số bạc hiện thời vừa vặn có thể mua."
Sau khi nói xong, Hàn Phỉ liền lập tức bảo tiểu hài nhi lấy mấy gói thuốc lấy ra, muốn hắn đổi cho nàng vài dược liệu quý hơn.
Hàn Phỉ không biết, một câu nói này của nàng khiến trong lòng Mặc Tử Ngọc dâng lên sóng to gió lớn.
Nữ nhân này, trong khi tập trung cao độ như vậy vẫn còn có thể cân nhắc giá cả dược liệu, chuyện này..
nàng ta thật sự là người sao?
Hàn Phỉ sau khi đem dược liệu đóng gói tốt, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người ung dung rời đi.
Người trung niên lo sợ bất