"Lòng dạ đàn bà! Ngươi câm miệng cho ta!"
Nhị phu nhân trong nháy mắt bị hù dọa, đây là lần đầu tiên Hàn Thượng Thanh hung hãn như vậy với nàng, lại còn là ở trước mặt người ngoài, lập tức cũng không dám khóc, chỉ là sắc mặt trắng bệch đứng ở một bên.
Sắc mặt Hạc lão hòa hoãn, nói: "Tình huống của đứa nhỏ này còn có một tia hi vọng, ta vốn là du lịch tứ quốc, ngẫu nhiên hồi kinh đi ngang qua nơi đây, nghe nói Hàn phủ hiện đang cho mời đại phu chữa bệnh, liền đến nhìn xem, nói vậy đứa nhỏ này coi như là có duyên với ta, ta cũng nên tận lực thử một lần.
"
Lý ngự y dùng một loại ánh mắt được Hạc lão giúp đỡ ngươi kiếm bộn nhìn Hàn Thượng Thanh, nói: "Còn chưa tạ ơn Hạc lão sao! Ngươi phải biết bên ngoài muốn bỏ ra số tiền cực lớn mời Hạc lão tới xem bệnh người cũng không thèm tới đâu.
"
Hàn Thượng Thanh thức thời chắp tay vái dài, nói: "Hàn mỗ xin tạ ơn Hạc lão, đại ân đại đức không thể hồi báo, chỉ cần Hạc lão ngài nói, Hàn mỗ tự nhiên sẽ tận lực!"
Hạc lão cũng không để ý những thứ này, chỉ là khoát tay một cái nói: "Ta cũng không câu nệ những thứ này, tình trạng của đứa nhỏ hiện giờ rất nghiêm trọng, ta cũng không thể bảo đảm kết quả, chỉ có thể tận hết sức mình, còn lại phải theo số trời thôi, nhưng quy củ của ta cũng không phải vô tư, bất luận cứu được hay không, ta đều muốn ngươi mở kho lúa, phát lương miễn phí ba ngày cho bách tính cơ khổ trong thành, ngươi có thể làm không?"
Hàn Thượng Thanh nào dám không đáp ứng, vội vàng nói: "Đây là đương nhiên! Ta ngay lập tức sẽ đi làm!"
Hạc lão sờ sờ ria mép, nói: "Không vội, mau đem những dược tài ta cần chuẩn bị cho tốt, Tiểu Lý a, thân thể này của ta cũng không được tốt, ngươi hãy lưu lại giúp ta một chút đi.
"
Lý ngự y lập tức nói: "Hạc lão nói giỡn, đây là việc ta cần làm! Hạc lão có thể cần trợ thủ.
Ta ngay lập tức sẽ trở lại Ngự Y Phòng gọi thêm mấy vãn bối lại đây.
"
Hạc lão lắc đầu, nói: "Không kịp a.
Đúng rồi, ngươi, nha đầu này, vừa rồi ta thấy ngươi tới gần đứa bé kia, tư thế cầm tay hắn nhìn có chút quen mắt a, ngươi biết bắt mạch sao?"
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người nhìn về phía Hàn Phỉ.
Đáy lòng Hàn Phỉ thầm mắng một tiếng, nàng đã cố gắng đem thân hình thu nhỏ lại, chính là hi vọng người khác không phát hiện ra nàng, không nghĩ đến lão đầu này còn không có quên!
Hàn Thượng Thanh cau mày, nói: "Hàn Phỉ, ngươi vừa làm cái gì?"
Hàn Phỉ lập tức làm ra bộ dạng vô tội, nói: "Con chẳng qua là quá lo lắng cho Văn Thư, vì thế vừa xuống xe ngựa liền lập tức chạy tới đây xem một chút.
"
Hàn Thượng Thanh vui mừng nói: "Ngươi hiểu chuyện như thế, cha cũng rất vui mừng.
"
"Keng~giá trị tình cảm cha và con gái Hàn Thượng Thanh tăng 20%~thu được 5 tinh tệ~"
Khóe miệng Hàn Phỉ co quắp, thì ra cái gọi là giá trị tình cảm cha và con gái lại không đáng giá như thế sao?
Hàn Phỉ cho rằng cái đề tài này bị lôi đi quá xa, nhưng không nghĩ tới Hạc lão lại một lần nữa mở miệng: "Nữ oa tử, ngươi gọi là gì vây?"
Hàn Thượng Thanh vội hỏi: "Đây là hai nữ nhi của Hàn mỗ, đây là Hàn Phỉ, còn kia là Hàn Yên, đã để Hạc lão chê cười rồi.
"
Hàn Thượng Thanh trong lúc giới thiệu còn không quên nhấn mạnh Hàn Yên một chút, đối với hắn mà nói, Hàn Phỉ là đích nữ cũng chỉ như vậy, không làm hắn mất mặt đã là tốt lắm rồi, làm sao có thể so sánh với Hàn Yên được.
Quả nhiên, Hàn Yên ngay lập tức vô cùng khéo léo hành lễ, quy quy củ củ nói: "Vãn bối Hàn Yên gặp qua Hạc lão, xin Hạc lão mau cứu đệ đệ của ta.
"
Nói xong, nước mắt của Hàn Yên cứ như vậy mà rơi xuống, thể hiện lý thuyết gọi là vô thanh thắng hữu thanh, như hoa lê đái vũ chọc cho lòng người đau đớn vô cùng hoàn hảo.
Trong lòng Lý ngự y nhất thời cảm thấy nữ tử này thật sự được giáo dục không tệ, sớm đã nghe nói trong phủ Hàn Thừa Tướng, quý giá nhất không phải là bảo vật, mà là một nữ nhi bảo bối, từ nhỏ mỹ danh đã vang dội ở bên ngoài, tài tình cùng dung mạo đều là thượng đẳng, nhất là trong lễ mừng của Hoàng Hậu nương nương lần đó đã làm không ít người ghi nhớ, nghe nói sau lễ cập kê người đến cửa cầu thân gần như đã đạp bằng cả ngưỡng cửa, nếu không phải Hàn Yên này tiến vào A Mã Cung, e là những người cầu thân