Lúc Hàn Phỉ xem xong trang giấy mỏng manh kia, hai chân cũng bắt đầu nhũn ra, mồ hôi thấm ướt cả y phục, giống như nàng vừa tham gia cuộc thi chạy cả chục kilomet vậy, cả người không còn sức lực, nhưng bàn tay nàng cầm cuốn sách hưng phấn đến run rẩy, trong mắt lấp loé quang mang cũng tuyên cáo giờ khắc này tâm tình nàng rất không bình tĩnh.
Không nghi ngờ chút nào, đây là một quyển sách thuốc.
Hàn Phỉ từng đọc vô số sách thuốc, cũng chưa từng có một quyển sách nào có thể làm cho nàng bị chấn động mạnh đến thế.
Bên trong ghi chép những thứ nàng chưa từng nghe thấy, nhưng cũng không trở ngại nàng có thể phân biệt ra trình độ bên trong, người viết ra quyển sách này tuyệt đối là cấp bậc thần y! Không! Trình độ kia cũng đã vượt qua khả năng của nhân loại đi!
Phía trên còn vẽ cùng miêu tả thảo dược, những loại này thật sự tồn tại sao? Chắc là đã tuyệt chủng rồi.
Kích động và do dự cùng tồn tại khiến Hàn Phỉ quyết định nghiên cứu cân nhắc thật thấu đáo, trước tiên cứ nhận lấy đã.
Nhưng trước khi thu lại, Hàn Phỉ nhìn về phía nam thần, chần chờ nói: "Đây, cái này thật cho ta sao?"
Tần Triệt gật đầu.
Hàn Phỉ nhìn cuốn sách trong tay, lại nhìn nam thần, không tự chủ lộ ra một nụ cười đần độn, càng làm nổi bật nước mắt trên mặt nàng, loại cảm giác vừa khóc vừa cười, cùng tâm tình lên voi xuống chó bị nàng biểu hiện ra không chút nào che giấu.
Tần Triệt nhìn nàng cười khúc khích, chấp niệm trong lòng lại càng sâu, sâu không thấy đáy, giống như một cái lao tù, đang chầm chậm hình thành, nhưng trên mặt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh nhìn không ra một tia dị thường.
Hàn Phỉ đem sách thuốc nhét vào trong ngực, dự định chờ sau này sẽ từ từ xem, chỉ là hiện tại, nàng vừa mới xoay người lại, nhìn thấy chiếc bát đặt trên bàn đã trống không, nàng có chút mất mát.
Tần Triệt nhìn thấy nàng trong nháy mắt thất lạc, lặp tức căng thẳng, nói: "Làm sao?"
Hàn Phỉ lẩm bẩm: "Chàng sao lại ăn nhanh như vậy?"
Tần Triệt không hiểu.
Hàn Phỉ tương đối tiếc hận nói: "Ta còn muốn đút cho chàng ăn!"
Tần Triệt xoa trán.
Hàn Phỉ nhìn sắc trời đã muộn, nhân tiện nói: "Ta đi về trước, chàng nhất định phải nhớ ăn cơm, uống thuốc đúng giờ! Thuốc lần trước ta cho chàng đã uống hết chưa? Ta sẽ tìm thời cơ xuất cung một chuyến lấy về thêm cho chàng."
Nói đến mới nhớ, thời gian đáp ứng làm chuyện của Thần Nông Giá cũng gần đến rồi, phải tìm biện pháp xuất cung mới được.
Hàn Phỉ đang suy nghĩ, nam thần đã đánh gãy, nói: "Ta sẽ xuất cung một chuyến."
Hàn Phỉ sững sờ, chưa kịp phản ứng.
Tần Triệt hơi mỉm cười nhìn Hàn Phỉ, nói: "Nghe danh Hạc lão đã lâu, chung quy cũng phải bái phỏng."
Hàn Phỉ hậu tri hậu giác nói: "Chàng, chàng muốn gặp sư phụ sao?"
Tần Triệt gật đầu.
Hô hấp của Hàn Phỉ không thông thuận, lần đầu tiên bọn họ cãi nhau cũng bởi vì chuyện có đi gặp sư phụ hay không mà ra, trong lòng Hàn Phỉ đã từ bỏ suy nghĩ sẽ để nam thần gặp sư phụ mình, bởi vì nam thần chống cự như thế nhất định là có lý do, nàng không nên cố chấp theo ý mình mà ép buộc người khác như vậy.
Nhưng..
hiện giờ nam thần lại bằng lòng gặp sư phụ nàng.
Cái gì mà nghe tiếng Hạc lão đã lâu, nếu thật muốn gặp, làm sao trước đây lại chống cự như vậy? Dù có đuổi nàng đi, trêu tức nàng, cũng không muốn gặp người.
Bây giờ lại chủ động nói ra.
Hàn Phỉ hoảng hốt nghĩ..
Đây là, lần đầu tiên hắn nhượng bộ đi.
Vì nàng mà nhượng bộ.
Hàn Phỉ cũng không nhịn được nữa, đè lại suy nghĩ trong lòng, vèo một cái bay nhào qua, ôm chặt lấy nam thần, ôm chặt lấy thân thể mang theo ý lạnh của hắn.
Tần Triệt bị động tác của Hàn Phỉ làm cho không ứng phó kịp, có chút sửng sốt.
Bàn tay Hàn Phỉ ôm ngày càng chặt, cả khuôn mặt cũng vùi vào bả vai hắn, giống như đang ngửi hương vị thuộc về riêng hắn, mùi hương dễ ngửi như vậy, mang theo mùi thuốc nhàn nhạt, khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng, khí tức này bao vây lấy nàng, khiến nàng an tâm mà mê luyến.
Cuối cùng, Hàn Phỉ ghé sát lỗ tai Tần Triệt, nói: "Cảm ơn chàng."
Câu nói này Hàn Phỉ nghẹn đã lâu cũng không có thời cơ