Hàn Phỉ nhìn bọn họ có vẻ đã an phận không ít, cũng không có ý định làm khó, lười biếng nói: "Vì thế, các ngươi đã biết tình hình của mình chưa? Trước hết, nói cho ta biết tên đi, các ngươi yên tâm, nếu như ta muốn các ngươi làm gì, thì hiện tại các ngươi cũng không thể làm được đâu."
Câu nói sau cùng mơ hồ mang theo ngữ khí trào phúng.
Không nghĩ tới, năm người kia trong nháy mắt liền vô cùng tích cực, cũng quên chuyện vừa rồi, nói thẳng: "Đây là ý gì? Còn có cái gì chúng ta không làm được? Cô nương đừng quá khinh thường người khác!"
Hàn Phỉ lộ ra nụ cười như hồ ly, nói: "A, hay là những thứ này, chờ lúc các ngươi có năng lực hãy nói tiếp đi."
Trong lòng năm người đều bị nghẹn một hơi, bọn họ thân là thành viên của Ám Sát các, bên ngoài có không biết bao nhiêu người muốn bỏ ra một số tiền lớn mời bọn họ đến, đã khi nào bị khinh thường như vậy, nhưng vì hai Sát Thần bên người Hàn Phỉ, nên họ biết điều liền ngoan ngoãn im lặng.
Hàn Phỉ thấy sự tình gần như đã tới lúc mấu chốt, liền nói thẳng: "Ta hỏi một lần cuối cùng, thần phục, hoặc là rời đi, ta xưa nay không thích miễn cưỡng người khác."
Trong lúc nhất thời, năm người trầm mặc, ngược lại Tề Ngộ Không là người đầu tiên đứng ra, nói: "Hàn cô nương, lựa chọn của ta ngươi luôn luôn biết rõ."
Tề Ngộ Không đi tới phía sau Hàn Phỉ, bày ra tư thế hộ vệ vô cùng nghiêm chỉnh, bốn người còn lại đưa mắt nhìn nhau.
Ngọc Long là người thứ hai đứng ra, lần này, trên nét mặt hắn không còn một tia phân vân, nói: "Ta có thể tin tưởng ngươi không?"
Hàn Phỉ nhíu mày, nói: "Trừ tin tưởng ta, ngươi không còn lựa chọn nào khác."
Ngọc Long thở ra một hơi, đúng vậy a, hắn đã lựa chọn phản lại tổ chức, liền không còn cơ hội hội hận nữa rồi, mà vừa nãy, Hàn Phỉ cũng biểu hiện ra rằng nàng rất có thực lực.
Nếu đã như vậy..
Ngọc Long nói: "Tại hạ Ngọc Long, đứng hàng 98 trong Ám Sát các, từ nay nguyện ý trung thành với cô nương."
Ngay cả Ngọc Long cũng đã tỏ rõ thái độ, ba người còn lại cũng quỳ xuống.
"Tại hạ là Chấn Hải, đứng hàng 108 tại Ám Sát các, từ nay nguyện ý trung thành với cô nương."
"Tại hạ Nhất Bác, đứng hàng 110 tại Ám Sát các, từ nay xin nguyện ý trung thành với cô nương."
"Tại hạ Mưu Bình, đứng hàng 114 tại Ám Sát các, từ nay xin trung thành với cô nương."
Hàn Phỉ nghe tên những người này nửa ngày, có chút đau đầu, nói: "Tên của các ngươi lung ta lung tung nha, ừm, tên của Linh Tam, Linh Tứ êm tai như vậy, lại đơn giản dễ nhớ."
Linh Tam, Linh Tứ: "..."
Tại sao được thổi phồng mà hai người lại không có một chút xíu cao hứng nào thế nhỉ!
Ngọc Long trước tiên nói: "Cái này là tên thật của chúng ta, chỉ có người gần gũi đáng tin cậy mới được dùng để xưng hô với nhau thôi."
Hàn Phỉ vuốt cằm nói: "Vậy sau này dùng danh hiệu đi, ba người các ngươi liền gọi theo thứ tự là Giáp, Ất, Bính đi."
Ba người cười khổ, nhưng lại không có dị nghị gì, khi nói ra câu nói kia, bọn họ liền thật sự đã thừa nhận Hàn Phỉ là chủ nhân của họ, chủ nhân muốn lấy cho họ danh hiệu gì thì dĩ nhiên là không có vấn đề, dù cho danh hiệu này vô cùng tầm thường.
Tề Ngộ Không căng thẳng trong lòng, nói: "Tên ta.."
Hàn Phỉ mỉm cười: "Gọi ngươi là Đại Thánh là tốt rồi."
Tề Ngộ Không thở ra một hơi, Đại Thánh chí ít so với Giáp, Ất, Bính thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Ngọc Long cũng cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Vậy ta đây.."
Hàn Phỉ cười híp mắt nói: "Tiểu Ngọc."
Sắc mặt Ngọc Long trở nên xanh biếc, bốn người còn lại muốn cười nhưng không dám cười, chỉ mừng thầm, vừa rồi may mà người đầu tiên động thủ không phải là bọn họ, Hàn cô nương này nhất định là vẫn còn ghi hận chuyện vừa rồi, cho nên mới trả thù như vậy! Quả nhiên thật ác độc! Ngọc Long là một hán tử khôi ngô, khỏe mạnh như thế, nhưng lại bị gọi với cái danh xưng Tiểu Ngọc này, không biết trái tim có tan vỡ không đây.
Hàn Phỉ vỗ tay một cái, nói: "Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, các ngươi cứ gọi như vậy nhé, ta đã chuẩn bị một gói thuốc cho các ngươi, nhớ mang về uống, ừm, việc khác chờ ta xuất cung lại nói."
Hàn Phỉ lấy ra mấy gói thuốc, nhất nhất đưa cho bọn hắn, khiến cho bọn họ rất khiếp