Có tiếng ca chậm rãi truyền đến, bồng bềnh biến ảo khôn lường, như mộng như ảo, từ bốn phương tám hướng lan truyền.
"Áo Vũ Long tụ tập Khôi Chính/ Phó Hưng Thịnh cạnh Hạ Hầu/ Biên Thiện kết Mang Bang/ Vũ Bá cùng Ngu Tường/ Thủy Vân phụ đoạn hậu/ Thần quang vĩnh viễn không bao giờ diệt."
"Sơn hà phá toái, Thiên Địa Phong Vân, dân gian sinh linh đồ thán, trời cao thương xót, thần nữ sinh ra, chín quân ủng lập, thành một mạch cơ bản, thần nữ động tình, đại cục loạn.."
"Ba ngàn Hồng Ti tình giật dây, muốn ngừng không thể ngừng, nhân tâm đã loạn, chín quân chia lìa, ánh sáng thần nữ tắt, thời gian ngàn năm thấm thoát trôi, đời đời kiếp kiếp luân hồi vô tận.."
Tiếng ngâm nga mang theo nồng đậm bi thương, phảng phất tự thuật là một chuyện xưa vô cùng thê thiết, mà Hàn Phỉ nghe đến mê mẩn, nàng không biết âm thanh này từ đâu tới đây, cũng không biết vì sao có thể bảo tồn vẻ xa xưa như vậy, càng nguy hiểm hơn, ngay bản thân nàng cũng không thể xác định thanh âm này là thật hay ảo.
Điều duy nhất nàng có thể chắc chắn là, chủ nhân hoàng cung dưới lòng đất này chính là vị thần nữ trong truyền thuyết kia.
Người mà Bạch Cốt Tinh Khôi Nam xưng là bệ hạ, chính là thần nữ!
Sắc mặt Hàn Phỉ khiếp sợ, xem ra bài thơ nàng đã từng nghe Đào Bảo nói kia không phải là thoại ngữ a, mà Khôi Nam coi nàng là thần nữ chỉ sợ là bởi vì..
Hàn Phỉ chậm rãi móc từ trong lồng ngực ra vòng tay vẫn bị nàng cất giữ.
Giờ khắc này, vòng tay đã âm thầm phát ra kim quang, cái vòng vốn dĩ cũ kĩ giống như bị phủ bụi giờ phút này lại tỏa ra sắc thái đặc thù, đường vân điêu khắc ở phía trên dường như đang sống lại vậy, trông rất sống động, cái vòng tay này vậy mà đã triệt để thoát thai hoán cốt.
Đúng vậy, đây là vòng tay của thần nữ, nàng làm sao lại quên mất vật này chứ! Từ sau khi trở về từ Thủy Biên Thôn, nàng đã cẩn thận cất giữ vật này, cũng không có tinh lực lấy ra xem lại, quái dị là cái vòng tay này bình thường có bề ngoài rất xấu xí, làm sao có thể nghĩ tới nó lại đặc thù như vậy a!
Hàn Phỉ cầm cái vòng tay kia, trầm mặc nửa ngày, đột nhiên vứt nó trên mặt đất, vừa tàn nhẫn giẫm lên mấy cái, vừa há miệng mắng to: "Mẹ ngươi! Đều là do ngươi tác quái! Làm hại ta bị coi là bệ hạ quỷ gì đó! Còn bị một tên Bạch Cốt Tinh truy sát lâu như vậy! Bây giờ có muốn ra ngoài cũng không ra được rồi đây này!"
Giẫm một hồi còn ngại chưa hả giận, lại giẫm thêm mấy phát nữa.
Vòng tay của thần nữ được người đời tôn sùng cứ như vậy bị Hàn Phỉ mạnh mẽ dẫm dưới chân, nếu không phải là lão thôn trưởng trước khi chết giao cho nàng, Hàn Phỉ chỉ sợ đã thẳng tay ném nó đi cho xả hận, sau khi giẫm mấy cước mới căm ghét nhặt lên, phì phò chà chà một hồi, rồi lại nhét về trong túi, mắt lộ ra hung quang.
Lúc này, thanh âm bước chân ầm ầm ầm truyền tới, Hàn Phỉ thậm chí có thể cảm nhận được mặt đất chấn động, trong lòng nàng hiện lên không ít linh cảm, loại chấn động cộng hưởng này nàng đã từng cảm thụ qua, đó chính là ở Thủy Biên Thôn.
Đúng vậy, nếu như chủ nhân cung điện này là thần nữ, như vậy chín cánh quân của thần nữ, chính là khôi chính quân, không trách được nàng nghe thấy cái tên này lại có cảm giác quen thuộc như thế, vậy mà không lập tức nhớ ra!
Hàn Phỉ có chút hãi hùng khiếp vía, một tên Khôi Nam đã rất chật vật, thế mà còn có hẳn một đội quân đóng giữ ở đây? Càng kinh khủng là, Khôi Chính quân này cùng Thủy Vân quân hoàn toàn không giống nhau, đây là cánh quân lưu lại từ ngàn năm trước, chuyện này có nghĩa là, mỗi một người ở nơi này, đều đã được trải qua thời gian ngàn năm tẩy lễ, là đội quân chân chính đi lên chiến trường, là đội quân chân chính từng kiến lập quân công!
Hàn Phỉ giương mắt, nhìn bốn phía, cái đại điện đày đã không có chỗ có thể tránh né, chỉ có một cái sân khấu kia, Hàn Phỉ không hiểu tại sao Đào Bảo lại nói nơi này an toàn, nhưng có vẻ trừ leo lên sân khấu thì không còn biện pháp nào khác.
Âm thanh bước chân đồng loạt chỉnh tề càng ngày càng gần, tựa hồ không bao lâu nữa là có thể bao vây nơi này, mà từ cảm giác chấn động từ thanh âm mang lại, thì cái cảm giảm này tuyệt đối là chuẩn xác rồi.
Hàn Phỉ bắt đầu chạy về phía sân khấu, chỗ này cũng không quá cao, nàng rất nhanh đã leo lên tới đỉnh, mà phía trên đó, thứ lóe lên