"Nàng ta chạy đến chỗ nào rồi? Làm sao lại không còn tung tích chứ?"
"Con đàn bà thối đó đúng là chạy rất nhanh! Còn dùng kế nữa! Là chúng ta bất cẩn!"
"Mau đuổi theo, nàng ta đã nhìn thấy dáng vẻ của chúng ta, không thể bỏ qua!"
"Nơi quỷ quái này đến cùng là kiến tạo như thế nào, nếu không phải sớm có địa đồ, sợ là chúng ta cũng sẽ bị lạc."
"Đừng nói nữa, lập tức hoàn thành nhiệm vụ đi!"
Lúc Hàn Phỉ thoát khỏi Khôi Nam, một mình đi trong thông đạo trong lòng đã như có lửa đốt, trong tay nàng còn cầm một cái quyền trượng tinh mĩ, khảm nạm lên bảo thạch mã não, xem ra vô cùng quý giá, nhưng đây chẳng qua là nàng nhờ Khôi Nam từ trên đống Kim Sơn tìm đại ra một thứ đồ trang sức thôi, nếu Tần Hoàng muốn bọn họ tìm quyền trượng, vậy nàng liền tìm cho hắn một cái! Nhưng đây có phải là quyền trượng của thần nữ không a?
Khôi Nam nói, bệ hạ mới không thèm sử dụng loại tục vật dân gian này đâu.
Bước chân Hàn Phỉ rất gấp, bên trong dũng đạo chỉ có tiếng bước chân nàng đang vang lên, Khôi Nam nói cho nàng các cơ quan mở cửa, vì thế nàng đi tới cũng không gặp qua nguy hiểm gì, mà Khôi Nam cũng đáp ứng yêu cầu của nàng, phái thủ hạ đi cứu các tú nữ còn sống sót, chờ đợi nàng dặn dò.
Hàn Phỉ đưa tay lên vách tường ấn xuống một chỗ hơi lồi lên, vách tường ầm ầm ầm mở ra, lộ ra một khe hở, nàng lắc mình tiến vào, đã nhìn thấy thông đạo quen thuộc, đi không bao lâu, đã nhìn thấy phía trước có một thân ảnh quen thuộc, dựa vào hỏa quang yếu ớt, sắc mặt Hàn Phỉ kinh hỉ, hô một tiếng: "Tương Quân muội muội!"
Hàn Phỉ không nghĩ tới vận khí của nàng tốt như vậy, mới ra liền gặp được người nàng muốn tìm nhất, lập tức chạy tới.
Lúc Lý Tương Quân nghe thấy tiếng gọi quen thuộc kia, thân thể run run, nàng xoay người, đã nhìn thấy Hàn Phỉ bay nhào tới, ôm chặt lấy nàng.
"Thật may là ngươi không có chuyện gì, hù chết ta!"
Lúc Hàn Phỉ nhìn thấy Lý Tương Quân hoàn hảo không chút tổn hại đứng ở chỗ này, rốt cục thở ra một hơi, may là nàng không sao, nếu không lương tâm của nàng nhất định sẽ không được yên ổn, suy nghĩ trước đây muốn độc chết người muốn nhúng chàm nam thần, đều chẳng qua là lời nói mà thôi, căn bản không thể coi là thật, ở trong lòng nàng đã coi Lý Tương Quân như muội muội.
"Phỉ tỷ tỷ." Lý Tương Quân chậm chạp hô một tiếng, trong mắt loé ra một tia quang mang khác thường.
Hàn Phỉ nhìn kỹ nàng một hồi, xác định không bị thương gì, mới nói: "Ngươi có đụng phải người nào hay không?"
Lý Tương Quân ngoan ngoãn lắc đầu một cái, nói: "Phỉ tỷ tỷ, ta ở đây đi rất lâu, làm sao cũng không tìm thấy đường, ta tưởng mình lạc đường rồi, may là nhìn thấy Phỉ tỷ tỷ."
Hàn Phỉ lộ ra một nụ cười lộ rõ cả răng, rực rỡ cười, nói: "Không sao, có ta ở đây, ta mang ngươi ra ngoài!"
Ngay lúc Hàn Phỉ nói như vậy, ánh mắt nàng xéo qua nhìn thấy phía sau có hai hắc ảnh chợt lóe lên, sắc mặt nàng biến đổi, đoạt lấy cây đuốc trong tay Lý Tương Quân dập tắt, rồi kéo tay nàng, nói: "Đi!"
Lý Tương Quân bị kéo lảo đảo một cái, vẻ mặt không hiểu, nói: "Phỉ tỷ tỷ, làm sao vậy?"
"Đi theo ta! Có người muốn giết chúng ta!"
Giải thích xong, cũng không chờ Lý Tương Quân phục hồi tinh thần lại, Hàn Phỉ lôi nàng chạy về phía trước, một cánh tay khác đưa lên chạm vào vách tường.
Khôi Nam đã nói với nàng, mê cung này là một trận huyễn thật cường đại, những thứ nhìn bằng mắt thường chưa chắc đã là thật, nếu hoàn toàn tin tưởng vào con mắt thì sẽ bị nhốt ở bên trong, bởi vì mê cung thiên biến vạn hóa, muốn duy trì phương hướng chính xác phải nhờ vào tường, ấn lại quỹ tích biến đổi cảu vách tường, có một ít cơ quan có thể mở ra.
Người sau lưng giống như nhận ra hành tung của mình bị phát hiện, lập tức ra tay, bên tai truyền đến hai tiếng vù vù, giống như có lợi khí gì đó bị ném qua.
Hàn Phỉ cắn răng, đưa tay móc ra một bao thuốc bột, tùy ý ném ra phía say, thấp giọng nói: "Ngừng thở!"
Sát thủ phía sau không kịp đề phòng, hít phải một ngụm lớn, nhất thời một trận trời đất quay cuồng,