Khuôn mặt Tần Triệt vốn tái nhợt vì bệnh trạng cũng nhiễm phải một tầng ửng đỏ không bình thường.
Hàn Phỉ giật mình, vội vàng ôm lấy nam thần, vỗ hắn: "Tần Triệt! Tần Triệt! Chàng làm sao thế? Tần Triệt!"
Lúc bàn tay Hàn Phỉ chạm vào trán Tần Triệt, lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng làm cho giật mình, nàng rút về tay, sắc mặt lập tức khó coi cực.
Tần Triệt bị sốt! Nàng bất cẩn rồi! Nam thần vừa phải bôn ba đường dài, lại gắng gượng chống đỡ sự mệt mỏi, đau đớn vì phải tự đi lại, làm sao có thể bình an không việc gì chứ! Là hắn luốn cố gắng chịu đựng.
Mà nàng còn ngu xuẩn không hề phát hiện!
Thời khắc này Hàn Phỉ hận không thể tự bóp chết chính mình.
Nàng nhặt tấm mặt nạ da người trên mặt đất mang vào cho hắn, may mà tác dụng của nước làm gầy thân thể đã hết, nàng vừa đỡ Tần Triệt vừa chạy về khách sạn.
Lúc Tật Phong nhìn thấy Hàn Phỉ gần như là kéo Vương gia trở về, bị dọa đến nổi hồn phi phách lạc, vội vã chạy lại đỡ lấy Vương gia, đặt hắn lên giường.
"Đây là làm sao! Vương gia sao lại hôn mê? Ồ, Hàn cô nương ngươi làm sao.." Mặc kì quái như vậy..
Hàn Phỉ trực tiếp đánh gãy lời nói của Tật Phong, nói: "Cầm hòm thuốc của ta qua đây! Nhanh!"
Tật Phong không dám trì hoãn, vội vã đi lấy hòm thuốc cho Hàn cô nương.
Hàn Phỉ nhìn Tần Triệt nằm trên giường, trước tiên lấy mặt na da người trên mặt hắn xuống, vừa nhìn đã thấy trên gương mặt tuấn mỹ của hắn toàn bộ đều là mồ hôi hột, hơi thở nóng rực, sắc mặt tái nhợt đã chuyển sang hồng hào hơn mấy phần, trông rất đẹp mắt, nhưng hiện tại Hàn Phỉ thà rằng hắn vẫn là dáng vẻ trước kia.
Tật Phong cầm hòm thuốc khẩn cấp chạy về.
Hàn Phỉ cũng không quay đầu lại nói: "Ra ngoài! Giữ cửa!"
Tật Phong sững sờ, sâu sắc liếc mắt nhìn bóng lưng Hàn cô nương, sau đó vẫn lựa chọn tin tưởng nàng, xoay người rời đi, đem cửa vững vàng mà bảo vệ.
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, sau đó bắt đầu kiểm tra thân thể nam thần, khi nàng nhìn thấy hai chân Tần Triệt, ánh mắt của nàng vẫn không tự chủ được trợn tròn, lập tức khom lưng để sát vào xem.
Chỉ thấy, hai chân Tần Triệt truyền đến một mùi máu tanh nhàn nhạt.
Chàng bị chảy máu, nhưng lại bị y phục màu đen chhe lấp, không thể nhìn thấy rõ ràng, vì thế lúc ở trong ngõ hẻm, Hàn Phỉ cũng không chú ý tới.
Hàn Phỉ đưa tay, lấy ra một con dao nhỏ, cẩn thận từng li từng tí tách chiếc xe lặn vạn năng trên chân hắn ra, bên tai chỉ nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của Tần Triệt, chắc chắn là hắn rất đai.
Có thể không đau ư? Hàn Phỉ cũng nhìn thấy cây mây đã siết vào trong thịt hắn rồi, rốt cuộc hắn phải dùng bao nhiêu lực khí để đi lại đây? Nàng đã biết, thời gian đi lại căn bản không phải là được kéo dài hơn, mà là hắn, một mực cố gắng cứng rắn chống đỡ.
Đôi mắt Hàn Phỉ nóng lên, nhưng vẫn cắn răng tách toàn bộ dây mây ra, cẩn thận rút ra từng chút một, nhưng trong quá trình này vẫn không thể tránh khỏi làm Tần Triệt đau đớn, quả thật đúng là không sai, Hàn Phỉ nghe thấy giọng hắn khan khan vang lên.
"Hàn Phỉ, sao lại không cần cẩn thận như vậy?"
Hàn Phỉ sững sờ ngẩng đầu lên, nước mắt lập tức rơi xuống, từng giọt từng giọt nóng bỏng nhỏ lên vết thương của Tần Triệt, nàng lại không biết.
"Vương gia, thật xin lỗi, đều tại ta, đều là ta không tốt, ta không nên chạy loạn, ô ô ô.."
Những vết thương kia, khiến cho hai chân Tần Triệt tràn đầy vết máu, vốn là thời gian dài không thể di chuyển đã khiến xương cốt của hắn yếu đi rất nhiều, làm sao có thể chịu đựng được tổn thương đến mức này, Hàn Phỉ cũng không biết hắn đã phải chịu bao nhiêu khổ sở.
Chỉ cần nghĩ lại, tìm liền vô cùng đau đớn, nước mắt lại càng không thể khống chế được.
"Không cho phép khóc."
Hàn Phỉ lập tức che miệng lại, nỗ lực không để cho nước mắt mình rớt xuống.
Nhưng nàng lại bắt đầu nấc cụt.
Trang dung trên mặt Hàn Phỉ vốn rất khủng bố, giờ lại bị nước mắt làm cho vô cùng thê thảm, sợi tóc ngổn ngang, chật vật cùng cực.
Tần Triệt nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của nàng, bất đắc dĩ cười, nói: "Tiếp tục."
Không có ai biết, lúc Tần Triệt ở trong Vạn Hoa Lâu nhìn thấy Hàn Phỉ từ trên trời giáng xuống, trái tim của hắn chợt co rút rất nhanh, nhưng ánh mắt toàn trường nhìn chăm chú Hàn Phỉ lại càng làm cho hắn suýt nữa phát rồ, đó là một loại cảm giác thứ đồ mình yêu thích bị kẻ khác nhòm ngó.
Hắn không có bất kỳ