Hàn Phỉ dần dân khôi phục tinh thần lại từ trong kinh ngạc, nàng nhìn Bách Lý Mân Tu, vẻ mặt kia vô cùng chăm chú, có thể thấy hắn không phải nói đùa.
Bách Lý Mân Tu cũng không giục, chỉ duỗi tay ra, cũng không thu hồi lại, rất có ý tứ nếu Hàn Phỉ không đáp ứng hắn sẽ không chịu thu tay.
Một lúc lâu sau, Hàn Phỉ đột nhiên nói: "Tiểu Bạch, ngươi cũng câu dẫn cô nương nhà lành như thế sao?"
Bách Lý Mân Tu sửng sốt.
Hàn Phỉ tiếp tục nói: "Ngươi xem người đi, thái độ thâm tình như vậy, không biết còn tưởng rằng ngươi đang cầu hôn chứ không phải là đang hoan nghênh ta vào Vân Hỏa ngươi đấy!"
Bách Lý Mân Tu có chút không hiểu cầu hôn là gì, nhưng điều này không trở ngại hắn hiểu ra ý tứ từ nụ cười trêu chọc của Hàn Phỉ.
Bách Lý Mân Tu có chút dở khóc dở cười, nhưng chung quy, hắn vẫn thu tay về.
Hắn biết rõ ý tứ của Hàn Phỉ, đáp lại hài hước như vậy, chính là gián tiếp từ chối, nàng chính là người khiến người ta vừa yêu vừa hận như vậy.
Lúc Hàn Phỉ nhìn thấy Bách Lý Mân Tu thu tay về, còn có có một chút do dự, trước mặt có một người nói với nàng, hoan nghênh nàng định cư vô điều kiện, đối với việc các nàng bôn ba thời gian dài như vậy, trốn đằng đông nấp đằng tây nhiều thời gian như vậy mà nói, điều này có sức mê hoặc nhất định.
Nhưng lí trí nói cho Hàn Phỉ biết, Vân Hỏa, chung quy không phải là nơi ở lâu dài.
Hàn Phỉ đưa tay, ra hiệu cho mấy người Tiểu Ngộ Không lùi về sau, điều này khiến năm người kinh ngạc, trong lúc nhất thời không lập tức làm theo.
Tề Ngộ Không không nhịn được hỏi: "Thủ lĩnh, ngươi muốn chúng ta lui ra, cái này, cái này, cái này không hay lắm đâu.
Vạn nhất tên Thái tử điện hạ này.."
Ngọc Long cũng không đồng ý, nói: "Thủ lĩnh, tâm thái phòng bị của ngươi quá kém, vẫn để cho chúng ta canh chừng người này đi."
Ba người Giáp, Ất, Bính cũng gật đầu tán đồng.
Hàn Phỉ cười cười, tầm mắt vẫn nhìn Bách Lý Mân Tu, nói với bọn hắn nói: "Không cần thiết, Bách Lý điện hạ vừa nãy cũng thịnh tình mời chúng ta đi Vân Hỏa, nói vậy cũng sẽ hết sức vui vẻ giúp ta việc này đi, những thủ đoạn này có vẻ ta quá không có tình người, không bằng như vậy, Bách Lý điện hạ có bằng lòng đồng hành cùng chúng ta một đoạn đường hay không?"
Hàn Phỉ giống như nhớ ra gì đó, lại bổ sung một câu: "Tất nhiên sẽ không khắt khe với Thái tử điện hạ mảy may, nhất định sẽ tiếp đãi thật tốt.
Thế nào?"
Bách Lý Mân Tu thở dài một hơi, nói: "Nếu như ta không đồng ý, thì sẽ thế nào?"
Hàn Phỉ híp mắt, nói: "Điện hạ chắc là còn nhớ những ngày tháng ở thôn Thủy Biên Thôn chứ?"
Thân thể Bách Lý Mân Tu không tự chủ được mà run run.
Những ngày hắn phải mặc nữ trang giả bộ bệnh nhân nằm ở trên giường, đáng chết! Gặp quỷ rồi! Hắn thật sự không muốn nhớ lại chút nào!
Hàn Phỉ thấy sắc mặt vốn bình tĩnh của hắn trong nháy mắt vặn vẹo, vô cùng không phúc hậu cười ra tiếng, nói: "Bách Lý điện hạ suy tính thế nào?"
Bách Lý Mân Tu đành chấp nhận số phận, nói: "Nếu như ta đáp ứng ngươi chuyện này, vậy Hàn cô nương có bằng lòng đáp ứng ta một yêu cầu được không?"
Hàn Phỉ nhíu mày, không nghĩ tới người đàn ông này lại còn đề cập điều kiện với nàng, nhưng cũng không lập tức từ chối, chỉ nói: "Thái tử điện hạ có thể nói một chút xem sao."
Bách Lý Mân Tu bình tĩnh nói: "Ta muốn ngươi, đơn độc tiến vào hoàng cung Vân Hỏa quốc ở lại mấy ngày, xem như là khách nhân của ta."
Nghe vậy, năm người Tề Ngộ Không đều trợn mắt ngoác mồm, Tề Ngộ Không lại càng trực tiếp không nhịn được nói: "Ngươi quả nhiên là đang đánh chủ ý lên thủ lĩnh của chúng ta! Ngươi quá là xấu xa! Nói nửa ngày, thì ra ngươi lại là người như vậy!"
Hàn Phỉ kêu một tiếng: "Tiểu Ngộ Không."
Tề Ngộ Không lập tức ngậm miệng, không nói lời nào.
Hàn Phỉ quay đầu, trầm tư một hồi, Bách Lý Mân Tu chờ nàng trả lời.
Cho tới lúc nói yêu cầu vừa rồi, ngay cả bản thân Bách Lý Mân Tu cũng không hề dự liệu trước, hắn chẳng qua là đột nhiên sản sinh ý niệm này, lại đột nhiên nói ra khỏi miệng, trong nháy mắt nói ra khỏi miệng kia, chính hắn cũng kinh ngạc, nhưng lại không hối hận chút nào, thậm chí còn có chút mong đợi.
Nếu như, ban đầu bọn họ không gặp gỡ tại Hàn Linh, nói không chừng kết quả mọi chuyện sẽ khác.
Bách Lý Mân Tu có chút chờ mong.
Hàn Phỉ im lặng rất lâu, sau cùng