Tiểu hài nhi cảm thấy đây là cái giường thoải mái nhất mà hắn từng nằm.
Thoải mái đến nỗi hắn có chút không ngủ được, mở to hai con mắt, dù cho trên thân đắp chăn đến mức rất nóng, cũng không muốn đá văng cái chăn ấy ra, loại cảm giác ấm áp không dễ có này khiến hắn có chút không muốn buông tay.
Đây đều là Mập mạp cho hắn.
Trong đầu tiểu hài nhi chỉ có một cái ý niệm như vậy.
Tuổi hắn tuy còn nhỏ nhưng tâm trí lại đã sớm vượt quá tuổi tác rồi.
Ttrong đầu Tiểu Tần Triệt đã nghĩ đến làm sao có thể lưu Mập mạp lại.
Hắn không muốn nhe răng nhếch miệng với nàng, cũng không muốn cắn nàng, hắn muốn lưu nàng lại, không cho nàng đi, vĩnh viễn ở đây bồi tiếp hắn.
Đây là người đầu tiên đồng ý cho hắn ăn, nguyện ý ở bên cạnh hắn.
Tiểu hài nhi nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên vươn mình xuống giường, thân thể nho nhỏ nhanh nhẹn dị thường, hắn không đi giày, đẩy cửa chạy ra ngoài.
Gian phòng của Hàn Phỉ là ở khu nhà nhỏ cách đó không xa, giờ khắc này, bận rộn một ngày, Hàn Phỉ đã sớm rơi vào giấc ngủ ngọt ngào, thậm chí còn đang nghiến răng, một chuỗi dịch thể sáng lấp lánh cứ như vậy giắt ở bên mép, toàn bộ thân thể vòng tại trên giường, tạo thành một đống tương đối lớn.
Tiểu hài nhi đẩy cửa ra, rón rén đi vào trong phòng, nhìn tướng ngủ của Hàn Phỉ.
Ngủ đến thật xấu.
Hắn nghĩ như thế.
Sau đó Hàn Phỉ đột nhiên lật cả người, giường gỗ phát sinh một loạt tiếng kẹt kẹt, dường như muốn sụp xuống vậy.
Tiểu hài nhi giật mình, biểu hiện căng thẳng, bày ra tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra.
Nhưng chờ một lúc lại phát hiện Hàn Phỉ không có động tĩnh khác.
Hắn yên lòng, đi chân trần tới gần một chút, cúi đầu nhìn khuôn mặt tròn tròn của Hàn Phỉ.
Trong con ngươi đen láy của tiểu hài nhi đầy vẻ bướng bỉnh.
Hắn đột nhiên đưa tay ra, móng tay của hắn đặc biết dài, ở dưới ánh trăng càng có vẻ sắc bén.
Hàn Phỉ vốn đã phát hiện móng tay của tiểu hài nhi quá dài, nhưng nhất thời không có tìm được công cụ cắt cho hắn, đạnh tạm chấp nhận để hắn đeo bộ móng đó trên tay.
Móng tay như vậy dưới màn đêm có vẻ hơi dữ tợn, không phù hợp với tiểu hài nhi ngây thơ non nớt.
Móng tay chậm rãi tới gần cần cổ trắng nõn của Hàn Phỉ.
Ngay khi sắp đụng vạo, tiểu hài nhi dừng lại.
Sắc mặt hắn rất do dự.
Hắn nghĩ, cách tốt nhất để lưu người lại chính là gϊếŧ người đó đi.
Hắn chưa từng gϊếŧ người, nhưng hắn đã từng tận mặt nhìn thấy cảnh gϊếŧ người, ở nơi hẻo lánh, tận mắt nhìn thấy mẫu thân bóp chết người khác, hắn cảm thấy rất đơn giản, hắn cũng có thể làm được, vì thế, hắn kiên trì giữ lại móng tay, thỉnh thoảng có thời gian lại mài sắc một hồi, có thể sẽ có lúc cần đến.
Nhưng tên tiểu tử này đột nhiên cảm thấy hắn không nỡ ra tay, hắn bỏ không được.
Vừa nghĩ tới Mập mạp sẽ không cười với hắn nữa, sẽ không nghiêm mặt giáo huấn hắn, sẽ không tìm đồ cho hắn ăn, sẽ không giặt chăn cho hắn, hắn lại đột nhiên có chút không thể ra tay.
Cuối cùng, tiểu hài nhi rút tay về, đổi thành sờ sờ khuôn mặt trắng nõn, mập mạp của Hàn Phỉ, cảm giác tốt vô cùng.
Tiểu hài nhi giống như bị ma huyễn, chậm rãi bò lên giường, đột nhiên cảm thấy rất thoải mái, từ trên thân Hàn Phỉ còn liên tục không ngừng tỏa ra hơi nóng, hắn ngáp một cái, cẩn thận từng li từng tí một co rúc ở bên cạnh Hàn Phỉ, cuộn mình thành một khối nhỏ, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Lúc nhãi con hô hấp đều đặn, Hàn Phỉ mới chậm rãi mở mắt ra, bên trong mang theo một chút bất đắc dĩ.
Nàng không nghĩ tới trong lòng tiểu hài nhi còn cất giấu tâm tư u ám như vậy.
Quả nhiên, lớn lên trong hoàn cảnh này hài tử làm sao có khả năng đơn thuần không hề có tâm cơ như bề ngoài vậy, thậm chí so với suy nghĩ của nàng còn muốn thâm trầm hơn.
Nhưng lúc tiểu hài nhi duỗi móng vuốt ra vươn về phía cổ nàng.
Tim Hàn Phỉ đập mạnh như trống trận.
Nhưng cuối cùng, Tiểu Tần Triệt vẫn không gϊếŧ chết nàng.
Hàn Phỉ không thể không cảm tạ rằng ở trong mắt tiểu hài nhi, nàng vẫn còn có điểm tốt đẹp như vậy, đây cũng coi như là một khởi đầu tốt đẹp, tháng ngày vẫn còn dài, chuyện sau này nàng sẽ từ từ thâm nhập.
Nghĩ tới đây, Hàn Phỉ cũng cảm thấy vây khốn, nhìn tiểu hài nhi cuộn mình bên cạnh tựa hồ có điểm đáng thương, liền duỗi bàn tay, ôm hắn vào trong ngực.
Mẫu tính của Hàn Phỉ lập tức đã bị lấp kín.
Vào đêm, trên giường hai thân ảnh một lớn một nhỏ có vẻ đặc biệt hài hòa ấm áp.
Ngày thứ hai, khi Hàn Phỉ tỉnh lại trên