Nhưng Hàn Phỉ, lại chậm rãi đẩy cái ôm dễ làm cho người ta trầm luân này ra.
Đây không phải là cái ôn màng muốn.
Bách Lý Mân Tu không dùng lực, rất dễ dàng bị đẩy ra.
Hắn thu lại vẻ cay đắng cùng thống khổ, lại một lần nữa biến trở về là Tiểu Bạch luôn cười ôn hòa mà Hàn Phỉ quen thuộc.
Nhìn nụ cười quen thuộc này, trong lòng Hàn Phỉ cuối cùng cũng coi như thở ra một hơi, ngay từ ban đầu, nàng luôn cảm thấy Tiểu Bạch là lạ, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết phải đối xử với hắn như thế nào.
Nhưng may là, Tiểu Bạch đã khôi phục.
Hàn Phỉ cũng lộ ra một nụ cười lộ rõ cả răng, nụ cười này, đẹp đến mức dễ dàng mê hoặc người ta.
"Tiểu Bạch, ngươi còn chưa nói cho ta biết làm sao lại tìm được nơi này?"
Bách Lý Mân Tu thoáng thất thần một hồi, sau đó mới miễn cưỡng dời tầm mắt đi.
"Trì Tư phái người đưa ngươi đi, ta nhận được tin tức, liền đến."
Hàn Phỉ nghe xong càng nghi hoặc, nói: "Ngươi làm sao biết ta ở chỗ nàng?"
Bách Lý Mân Tu không hề trả lời, chỉ nắm chặt tay.
Không ai biết, năm năm trước, lúc hắn rốt cục tra được tin tức người nào cướp Hàn Phỉ đi, hắn có bao nhiêu thất vọng, thậm chí còn có một loại giác vô lực sâu sắc.
Đối phương là chủ của một nước, mà hắn chẳng qua chỉ là một Thái tử, còn rất xa mới có thể đạt đến mức độ tùy ý xử trí, ngay cả Phụ hoàng cũng không vì một người phụ nữ mà kết cừu oán với Tinh Uyên cùng Trì Tư.
Vì thế hắn chỉ có thể càng thêm nỗ lực, càng thêm xuất sắc hơn, khiến cho phụ hoàng càng thêm tín nhiệm hắn, mà rốt cục, hắn đã leo lên được vị trí kia, rốt cục đứng ngang hàng với hai người bọn họ.
Nhưng những điều này, Hàn Phỉ không cần phải biết, hắn cũng sẽ không nói cho nàng biết.
Suốt năm năm chật vật này, một mình hắn cất giấu là tốt rồi, giấu thật kĩ mới tốt.
Hàn Phỉ thấy Bách Lý Mân Tu không muốn trả lời vấn đề này, cũng không quá để ý, mà nháy mắt to, từ trên xuống dưới, tử tử tế tế đánh giá hắn, cuối cùng xì một tiếng, nói: "Tiểu Bạch, ngươi thay đổi a!"
Bách Lý Mân Tu cười cười, nói: "Ngươi cũng thay đổi."
Hàn Phỉ nghe thấy, cười càng thêm hài lòng, còn giả vờ giả vịt nhấc váy, chuyển một vòng, nói: "Mau nhìn ta, có phải trở nên xinh đẹp động lòng người hay không?"
Thiếu nữ trước mắt, nâng khuôn mặt đẹp đẽ, cười thuần túy nhìn hắn.
Trên mặt Bách Lý Mân Tu chậm rãi hiện ra dấu vết đỏ ửng khả nghi.
Mà Hàn Phỉ giống như vừa phát hiện ra đại lục mới, nhìn chăm chăm sắc mặt có chút phát hồng của hắn, kinh hãi đến biến sắc nói: "Tiểu Bạch! Ngươi đỏ mặt!"
Bách Lý Mân Tu càng thêm lúng túng, bận bịu quay đầu đi, nắm tay chống đỡ môi, muốn che giấu sự lúng túng của mình.
Hàn Phỉ không chút khách khí m, nói: "Ta biết rõ ta trở nên đẹp đẽ, nhưng ngươi cũng không cần phải như thế chứ! Cười chết ta! Haha haha."
Đợi đến khi Hàn Phỉ rốt cục cười đủ, Bách Lý Mân Tu đã nhận mệnh.
"Được rồi, không cười nữa, mà Tiểu Bạch, ngươi đang tìm ta sao?"
Bách Lý Mân Tu gật đầu, nói: "Đúng thế."
"Tìm ta có chuyện gì sao?"
Đối với Hàn Phỉ mà nói, đường đường là một đế vương lại tự mình chạy đến tìm nàng, thật là làm người ta giật mình.
Thêm vào hành động vừa rồi của Bách Lý Mân Tu, Hàn Phỉ vẫn có thể đoán được ý tứ của hắn, nhưng nàng không định đâm thủng.
Tiểu Bạch là một bằng hữu rất tốt, nhưng chỉ thế mà thôi, nàng không muốn làm hắn thất vọng.
Bách Lý Mân Tu tự nhiên biết rõ tâm tư của hắn e là Hàn Phỉ cũng đã biết, Hàn Phỉ luôn luôn thông tuệ như vậy, một điểm manh mối cũng đủ để nàng có thể đoán ra được.
Nhưng, hai người đều không nhắc tới.
Vậy hắn, tự nhiên sẽ không đem bọn hắn khoảng cách đẩy ra càng xa hơn.
Bách Lý Mân Tu đổi một đề tài khác, nói: "Ta chiếm được một đoạn ký ức."
Lời nói không đầu không đuôi như vậy nhưng khiến Hàn Phỉ lập tức hiểu được.
Quả nhiên, là đoạn kí ức khi nàng trở lại quá khứ kia.
Bách Lý Mân Tu cảm thấy kỳ quái cũng là bình thường.
Hàn Phỉ ho nhẹ mấy lần, cố tình thần bí nói: "Kỳ thực ta là yêu quái không già không chết, ngươi tin không?"
Bách Lý Mân Tu: "..."
Hàn Phỉ cũng cảm