Cố Yến cũng không quấy rầy y nữa, rất nhanh Diệp Tử đã rơi chìm vào mộng đẹp.
Y mơ mơ màng màng ngủ, lại bị một trận âm thanh ồn ào đánh thức.
Lúc mở mắt ra, Diệp Tử cảm thấy hoang mang khi mình lại đang ở bãi săn bắn.
Trên bãi săn bắn, Cố Yến đang cưỡi trên lưng ngựa, thành thục giương cung tên, bắn lên trời ba mũi tên dài.
Lần thứ hai dấy lên từng đợt hoan hô, Diệp Tử ngẩn mặt lên nhìn bầu trời, ba con chim ưng từ trên cao rơi xuống, nặng nề rơi xuống giữa bãi săn bắn.
Diệp Tử có hơi thất thần, mãi đến khi nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.
Y ngẩng đầu lên, Cố Yến ngồi trên lưng ngựa từ trên cao nhìn xuống y.
Cố Yến lên tiếng, trong mắt ngập tràn vẻ đắc ý: “Thấy thế nào?”
Diệp Tử nói: “Tài bắn cung của điện hạ trước sau như một, lần này hạng nhất ngoài điện hạ ra thì không thể là người khác được”
Cố Yến khinh thường nói: “Hàng năm đến tham dự săn bắn đa số là một đám phế vật, muốn theo kịp ta, còn xa lắm”
Cố Yến ngừng lại một chút, rồi nói: “Ta cảm thấy hơi tò mò, công phu của ngươi tốt như vậy, còn kỹ thuật bắn cung cưỡi thì sao? Không ấy ta đi xin thánh thượng ban ân, cho ngươi cùng tham gia, chúng ta so tài một trận, dù sao cũng sảng khoái hơn là đi cạnh tranh với đám phế vật kia”
“Điện hạ thân thể ngàn vàng, thuộc hạ thấp hèn không dám cùng ngài so sánh”
Trong mắt Cố Yến thoáng lên thần sắc không hài lòng, cũng không nói gì nữa.
Hắn nhảy xuống ngựa, đi tới trước mặt Diệp Tử, cầm lấy túi nước trong tay y uống một hớp: “Nếu năm nay ta tiếp tục đoạt hạng nhất, ta liền đi thỉnh cầu hoàng thượng, chấp thuận cho ta cả đời không thú thê”
Đồng tử Diệp Tử co lại, mở miệng nói: "Điện hạ —— "
Y chưa nói hết câu, đột nhiên im bặt.
Cố Yến dường như là không để ý, trào phúng nói: “Ai bảo lão già Ôn Sơ Hậu kia cứ cố chấp muốn ta cưới con gái lão, chẳng lẽ con gái lão nếu ta không chịu cưới thì nàng ta không thể xuất giá hay sao chứ?”
Diệp Tử mím môi, thấp giọng khuyên nhủ: “Nhưng điện hạ cũng không thể vì chuyện này mà lập tức quyết định đời mình được.
Bây giờ ngài vẫn còn trẻ, vẫn chưa gặp được người thật lòng yêu, cho nên mới cảm thấy hôn nhân là gánh nặng.
Nhưng mai sau ngài gặp được rồi, ngài......”
Diệp Tử ngẩng đầu nhìn hắn, đối diện với ánh mắt của Cố Yến.
Lời đã đến bên miệng nhưng bỗng nhiên y lại không thể thốt thành lời.
Những năm này Cố Yến trưởng thành rất nhanh, so với Diệp Tử đã cao hơn mấy tất, giữa lông mày mơ hồ hiện ra vẻ uy nghiêm không thể cãi lại.
Cố Yến tiến lên một bước, đè Diệp Tử lên thân cây, rũ mắt nhìn y: “Hoài Viễn, ta rất muốn biết, ngươi rốt cuộc là dùng tư cách gì để quản ta? Là bởi vì hoàng tổ phụ phó thác* ta cho ngươi, hay là.....vì nguyên nhân nào khác nữa”
*giao phó hoàn toàn cho một người nào đó.
Diệp Tử cúi đầu: “Là vì tiên đế ủy thác”
Ý cười trong mắt Cố Yến dần dần phai nhạt đi, hắn lạnh lùng nói: “Nếu là như vậy, hiện tại ta đã đến tuổi cập quan*, sau này ta làm cái gì, ngươi không cần xen vào nữa”
*Cập quan 及冠: Ở thời cổ đại con trai đến 20 tuổi sẽ làm lễ đội mũ, chứng tỏ đã là người trưởng thành, có thể lấy ‘Tự’.
‘Tự’ còn được gọi là ‘Tên chữ’ (ngoài tên của mình, còn có tên khác có liên quan về mặt ý nghĩa của tên chính, gọi là tên tự, thường thấy trong bạch thoại thời kỳ đầu VD: Gia Cát Lượng tự là Khổng Minh, Nhạc Phi tự Bằng Cử).
Đây là cách nói của thời cổ đại, còn ở hiện đại gọi là lễ trưởng thành 18 tuổi.
_️_
Diệp Tử mở mắt ra, đột nhiên từ trên giường bật ngồi dậy.
Trong lều trại hương thơm ấm áp, hơi thở ngập tràn mùi hương dịu nhẹ.
Huyệt thái dương của Diệp Tử ấn ấn huyệt thái dương đang đau nhói, trên trán đỗ một tầng mồ hôi mỏng.
“Làm sao vậy?” Âm thanh của Cố Yến truyền đến từ bên cạnh.
Hắn đã thức dậy từ sớm, cũng mặc y phục xong xuôi, thấy Diệp Tử bỗng nhiên ngồi dậy, nên lo lắng đi đến xem.
Cố Yến lấy khăn lụa mềm lau đi mồ hôi trên trán y: “Mơ thấy ác mộng?”
Diệp Tử run run một hồi, lắc đầu một cái: “Ta cũng không biết”
“Hình như ta mơ thấy cái gì đó, nhưng ta lại không thể nhớ rốt cuộc đó là cái gì, nhưng mà...........”
Diệp Tử ấn đưa tay lên ngực.
Trái tim vẫn còn đang đập rất nhanh, giống như có thứ gì đó bóp chặt lấy, truyền đến từng trận đau xót, khiến cho y gần như không thể thở nổi.
Đó là cảm giác mà giấc mộng để lại.
Diệp Tử co hai chân lại, tựa cằm lên hai đầu gối, rầm rì nói: “Khó chịu quá......”
“Đừng suy nghĩ nữa” Cố Yến ngồi bên cạnh y, đem người ôm vào trong lòng, khẽ vuốt lưng y hai cái: “Chỉ là một giấc mơ mà thôi, đừng quá lo lắng”
Hôm nay là ngày săn bắn thứ nhất, Cố Yến lo lắng Diệp Tử không nghỉ ngơi tốt, ôm y nghỉ ngơi một lát, đến giữa trưa hai người mới đến bãi săn.
Hai người còn chưa đến nơi, từ xa đã nghe thấy tiếng người huyên náo ở bãi săn bắn.
Săn bắn mùa xuân chia làm năm ngày, thường thì ngày thứ nhất chỉ là phần trợ hứng.
Thị vệ sẽ lên rừng trước để bắt một ít nai rừng và linh dương, thả vào trong bãi săn bắn, phục vụ cho mọi người săn bắn.
Lửa trại được đốt lên ở giữa bãi săn bắn, chiến lợi phẩm thu được sẽ bắt đầu mổ và nướng trước mặt mọi người, sau đó phân chia cho từng người một.
Ngày săn bắn thứ nhất là ngày để đám tiểu bối tranh nhau thể hiện, Diệp Tử và Cố Yến vừa mới đặt mông xuống chỗ ngồi, liền nhanh thấy Ôn Dập cưỡi ngựa trở về, mấy thị vệ phía sau khiêng một con dê rừng đang bị thương.
Hắn đã thành công hạ gục con mồi đầu tiên trong đợt săn bắn năm nay.
Cố Yến không tham gia săn bắn, trong mấy năm qua, đa số con mồi đều bị Ôn Dập cùng thái tử Cố Thăng hốt hết.
Hai người này quan hệ không tệ, nhưng trên bãi săn bắn ngươi tranh ta đoạt, không ai nhường ai, kết quả cuối cùng thường là Cố Thăng vượt trội hơn, giành được hạng nhất.
Về phần Ôn Dập rốt cuộc là hắn tranh không nổi, hay là cố tình không tranh, cũng không ai biết rõ.
Ngày thứ nhất chỉ được xem là tiết mục trợ hứng, thành tích này cũng không quyết định được kết quả chung cuộc, nhưng vẫn có thể xem là khởi đầu tốt, Ôn Dập cưỡi ngựa từ xa chạy đến, trên gương mặt đều là vẻ đắc ý.
Nhưng sau khi nhìn thấy Cố Yến và Diệp Tử, nụ cười trên mặt lập tức rút lại.
Hiển nhiên là vẫn còn canh cánh trong lòng vụ việc trong buổi yến tiệc ngày hôm qua.
Diệp Tử cũng không đem chuyện hôm qua đặt ở trong lòng, ngược lại bộ dạng Ôn Dập ăn quả đắng lại có chút buồn cười, y nhìn mà không nhịn được cong khoé môi, sau đó bị Cố Yến không nặng không nhẹ mà nhéo nhéo mặt.
Diệp Tử da mặt mỏng, chỉ nhéo nhẹ một cái thôi đã đỏ lên.
Y ôm má quay đầu nhìn về phía Cố Yến: “Ngài làm cái gì vậy hả?”
Cố Yến liếc mắt nhìn y, ngôn từ chính nghĩa nói: “Em nhìn nam nhân khác còn cười nữa, ta ăn dấm”
Diệp Tử: “...”
Lần đầu tiên nhìn thấy một người cây ngay không sợ chết đứng mà nói lời ghen tuông.
( editor: Câu này có hơi kì đúng hong zạ?)
Diệp Tử phồng phồng má, không thèm để ý tới hắn.
Cố Yến nói chuyện không hề nhỏ tiếng, đa số người ngồi gần đó đều có thể nghe thấy, không khỏi tò mò lia mắt nhìn sang bên này.
Nghe nói Thụy thân vương cực kỳ sủng ái vị Vương phi này, xem ra không phải là lời đồn nhảm.
Trong đám người, chỉ có Tiêu Mân là yên tĩnh cuối đầu uống trà, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm liếc bọn họ một cái.
Thị vệ đem con dê ném xuống giữa sân, đang định ở trước mặt mọi người mổ thịt.
Nhưng con dê kia không biết lấy sức lực từ đâu, bỗng nhiên vùng dậy tránh thoát khỏi sợi dây thừng.
Vài tên thị vệ tiến lên bắt nó lại, nhưng con dê này sức mạnh lớn đến mức kinh người, hất văng mấy người kia, lao thẳng đến ghế ngồi.
Ngồi gần chỗ đó nhất, chính là Ôn Chỉ.
“Chỉ Nhi!” Ôn Dập gương mặt kinh hãi biến sắc, theo bản năng giương cung bắn mũi tên về phía con dê.
Nhưng hắn quá vội vàng nên bắn trật mấy tấc, không trúng vào điểm yếu của nó.
Con dê bị đau kêu rên lớn một tiếng, càng lao nhanh về phía trước.
Dường như Ôn Chỉ đã bị doạ cho ngu người, không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn con dê đang lao về phía này.
Mắt thấy con dê sắp vồ lấy Ôn Chỉ, sau đó nghe thấy vụt một tiếng, động tác của con dể đột nhiên dừng lại.
Nó ngã trên mặt đất, thân thể giật giật mấy cái, trên trán nó xuất hiện một cái lỗ máu nhỏ, máu nhỏ xuống thành vũng, rất nhanh nó không còn động đậy.
Một chiếc đũa xuyên thấu qua đầu của nó, cắm ở trên mặt đất.
Diệp Tử thu tay về, bất an liếc mắt nhìn Cố Yến.
Vừa rồi vì nóng lòng cứu người, y