Sắc trời dần tối xuống, Cố Yến đẩy cửa phòng ra, cỏ xanh nhỏ nằm bất động trong chậu hoa, nhìn qua trông vừa ngoan ngoãn lại vừa yên tĩnh.
Lúc chiều, Diệp Tử thậm chí không kịp chạy về trong sân viện của Cố Yến, giữa đường biến trở lại thành cỏ, y phục cũng rơi rớt xuống đất.
Y cùng chim sẻ nhỏ kéo y phục lên đem giấu phía sau hòn non bộ, sau đó mới sức cùng lực kiệt mà đem chính mình vùi vào trong chậu hoa.
Lần thứ hai thực hiện kế hoạch chạy trốn, nhưng thất bại vì giữa đường lại biến trở về nguyên hình.
Diệp Tử thả lỏng người đánh một giấc, khi thức dậy, lại nhìn thấy gương mặt phóng đại của Cố Yến ngay trước mắt mình.
Cố Yến đem chậu hoa đặt trên bàn, chống cằm nhìn y, ngón tay như có như không mà nhẹ nhàng vuốt ve phiến lá.
Khoảng cách này quá mức gần, thậm chí Diệp Tử còn cảm nhận được hơi thở của Cố Yến phả lên trên người mình, khiến y bị kích thích đến mức không nhịn được mà rụt về phía sau.
Sau cái vụ lúc sáng, Diệp Tử vẫn luôn cảm thấy ảnh mắt Cố Yến nhìn mình có chút quái dị, lúc này dù đã biến trở lại thành cỏ, nhưng cảm giác kì quái đó vẫn không giảm đi chút nào.
Cũng may hiện tại y là cỏ, nếu không tên Cố Yến kia nhất định sẽ nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của y.
Nhìn thấy chiếc lá nảy giờ vẫn luôn ngoan ngoãn duỗi ra nhưng khi bị hắn vuốt ve chạm vào phiến lá lại bỗng nhiên rụt trở về, như chột dạ mà cuộn tròn lại, khoé miệng Cố Yến cong lên: “ Tỉnh rồi?”
Diệp Tử nhắm mắt giả chết, vẫn không nhúc nhích.
Mỗi ngày Cố Yến thích lầm bầm lầu bầu với y, cho dù là không thèm để ý đến hắn, hắn vẫn có thể kiên nhẫn mà thao thao bất tuyệt* mấy canh giờ liền.
Nếu không phải là chuyện ai với ai cãi nhau trên triều, thì cũng là mấy chuyện kì lạ khác thường được lan truyền gần đây.
Nếu tâm tình tốt, còn tìm mấy bản thoại đang lưu hành đem tới trước mặt y đọc diễn cảm, làm hại mấy hạ nhân trong phủ còn tưởng rằng Cố Yến bí mật giấu người trong phòng.
*Thao thao bất tuyệt có nghĩa là ám chỉ những người nói dài – nói dai – nói dài dòng nhưng không vấp và rất trôi chảy dễ nghe hay đích thị ám chỉ những kẻ nói nhiều – nói liên tu cái mõm.
Ai có thể ngờ được, Thuỵ vương điện hạ bề ngoài cao thượng lạnh lùng, cư nhiên¹ là một người thích lảm nhảm lại còn nói nhiều cực kì, còn có đam mê độc thoại² một mình.
1.Cư nhiên: Đã, lại, mà vẫn (bày tỏ sự khác thường, bất ngờ).
2.Độc thoại: Độc thoại là hình thức bộc bạch lời lẽ của một nhân vật nào đó thành lời trong tình huống tự nói chuyện với chính mình hoặc nhân vật là ai đó do bản thân nhân vật tự tưởng tượng ra.
Diệp Tử cuộn tròn phiến lá lại không thèm để ý tới hắn nữa, Cố Yến cũng không để ý, tiện tay lấy trái cây từ trong mâm ra, bộ dạng thong thả chậm rãi cắn một miếng.
Mùi hương thơm ngọt từ thịt quả ngay lập tức toả ra khắp căn phòng.
Không lầm đi đâu được đó đúng là loại trái cây mà hồi sáng Tử ăn ở trong đại sảnh.
Cố Yến nói: “ Hương vị của loại trái cây này đúng là không tồi, mùi thơm thịt mềm ăn rất ngon miệng, ngọt mà không ngấy.
Đáng tiếc, loại trái cây này chỉ Tây Vực tiến cống mới có, mỗi năm như vậy chỉ tiến cống có một lần, sau đó lại bị thánh thượng phân ban cho các phi tần và những thân vương cùng quan lại có phẩm cấp* cao, phân đến Thụy vương phủ cũng không nhiều, ấy vậy mà bây giờ lại thừa tới một mâm”
*Phẩm cấp: Thứ bậc của quan lại.
Diệp Tử nuốt nước miếng ực ực.
Cố Yến chậm rì rì ăn xong một quả, lại bóc thêm một quả nữa: “Kỳ thực đối với loại trái cây này bản vương cũng chẳng có hứng thú gì mấy, chỉ là nếu không ăn thì nó cũng hư hết, đành miễn cưỡng ăn thôi”
Trong không khí ngập tràn mùi hương thơm ngọt dụ hoặc của loại trái cây kia, len lỏi vào từng ngóc ngách trên thân của Diệp Tử.
Y hung hăng đem đoá hoa trên đầu giấu trong cành lá, giả bộ như là mình chưa từng nghe cái gì hết.
Cố Yến mỉm cười, cố ý nói: “Lại nói tiếp, sáng nay nhìn thấy tiểu gia hỏa kia ta thấy rất thích, chỉ tiếc không biết là y chạy đi đâu mất rồi.
Nếu y lại đến, có thể khiến ta vui vẻ ta liền đem thứ này thưởng hết cho y”
...........!Có thiệt hông?
Diệp Tử từ trong cành lá chậm chạp lú đầu ra, nâng mắt lên nhìn Cố Yến đang ăn hết quả này tới quả khác.
Mùi thơm ngọt ngào kia giống như một cái lông vũ, liên tục quét qua nơi mềm mại nhất trong tim Diệp Tử, khiến cho đầu óc y mê muội, tâm can ngứa ngáy.
Chỉ được nhìn mà không được ăn.
Đây quả thật là hình phạt khủng khiếp nhất trên thế gian này.
Cố Yến nhẹ nhàng liếc nhìn y một cái, Diệp Tử lập tức rút vào trong lá.
Không được, y không thể không có định lực như vậy được.
Không phải chỉ là trái cây thôi sao, ăn có gì ngon đâu.
Tiền đồ đâu Diệp Tử.
Có lẽ Cố Yến thật sự không có hứng thú với trái cây này, ăn liên tiếp ba bốn quả, cũng không ăn thêm nữa.
Trong phòng mùi hương của thịt quả tan đi chút, Diệp Tử cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hừ, chờ ngươi đi ngủ rồi, chỗ trái cây kia đều là của ta.
Diệp Tử vừa nghĩ vừa giận, một lúc sau, có tỳ nữ ở ngoài gõ cửa.
“ Vương gia, nước thuốc mà ngài phân phó nấu đã xong rồi ạ” Tỳ nữ đặt cái giỏ nhỏ lên bàn, mở nắp nắp giỏ ra, một luồng hơi hôi tanh nồng đạm đạp thẳng vào mặt.
Bên trong có một bát canh lớn màu vàng tươi, còn đang bóc khói nghi ngút.
Thần sắc Cố Yến vẫn như thường lệ mà liếc nhìn qua, nói: “ Được rồi, lui xuống đi”
Tỳ nữ lên tiếng đáp lời, khép cửa lại rồi rời đi.
Cố Yến đặt bát nước thuốc kia ngay bên cạnh Diệp Tử, cái mùi hôi tanh kia xộc thẳng vào mũi Diệp Tử, kinh tởm đến mức khiến y nhịn không được mà lùi về sau một chút.
Gia hỏa này chắc không phải là sẽ dùng cái nước này để tưới lên người y đâu ha.
Cố Yến thử thử độ ấm của bát thuốc, tự lẩm bẩm nói: “ Còn hơi nóng một chút, để nó nguội bớt đi đã.
Đây là bí phương* mà hôm nay ta nghe người ta nói qua, đem thang thuốc ban đầu tăng lượng thuốc lên mười lần, sau đó dùng lửa lớn sắc thành một chén, trong đó còn có chứa vài loại phân bón dành cho hoa cỏ”
*bí phương: Phương thuốc kinh nghiệm, bí mật, không truyền cho người ngoài.
“ Loại phân bón này là ta đích thân bảo người mua từ một nông gia* ở ngoài thành, hiển nhiên đây là loại phân bón vừa tốt lại vừa chất lượng, cho nên có thể giúp cho hoa cỏ phát triển tốt hơn”
*Nông gia: Người lao động sống bằng nghề làm ruộng.
Cả người Diệp Tử run rẩy.
Cái gì mà phân bón nông gia chất lượng, nếu y không nhầm thì phân bón được sử dụng vào thời gian này là.............
Đợi chút, thứ này có khi nào là Cố Yến bảo người đào từ nhà xí nào đó đem tới chứ?!
Cố Yến dán vào bên cạnh Diệp Tử, ôn hoà nói: “ Dùng thử đi, nếu như có hiệu quả tốt, về sau đều đem tưới cho em”
......Ngươi còn muốn mỗi ngày đều dùng cái thứ đó tưới cho ta???
Trên mặt Diệp Tử tràn đầy sợ hãi, toàn thân cỏ đều không ổn chút nào.
Cố Yến nhất định là đã bị tên gian thương vô lương tâm nào đó lừa gạt rồi, một chén nước kinh khủng này mà tưới xuống, thì cho dù là cỏ thành tinh thì cũng bị thối tới mức ngủm củ tỏi*.
*Ngủm củ tỏi: chết, không còn sống.
Không được, y phải suy nghĩ ra biện pháp mới được.
Đương nhiên Cố Yến sẽ thật sự không đem thứ nước quái dị hỗn tạp này tưới lên người Diệp Tử, bất quá hắn chỉ là muốn buộc tiểu tổ tông này hoá thành hình người mà thôi.
Sau khi hắn nói xong những lời này, cũng không để ý tới cỏ xanh nhỏ đang run rẩy kia, tùy tiện lấy một quyển sách trên thư án ra đọc, kiên nhẫn mà chờ đợi.
Đọc xong hết một quyển sách rồi, nhưng Diệp Tử vẫn không hề có chút động tĩnh nào.
Được lắm.
Vậy thì đừng có mà trách ta.
Cố Yến đặt quyển sách lại chỗ cũ, đang định bưng bát nước thuốc đã nguội lên, thì ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng động.
Biểu tình Cố Yến hơi khựng lại, đứng dậy đi ra mở cửa.
Cửa phòng hơi khép hờ, Diệp Tử lú đầu ra nhìn nhìn thăm dò xung quanh, xác định Cố Yến không có để ý tới y