Một hồi sau đó , Tiêu Lịch Xuyên tỉnh lại bấy giờ khuôn mặt hồng hào giờ đã thấm thoáng mệt nhọc trắng bệch đi.
Cô không ngờ anh lại dùng loại rượu vang mạnh đến vậy mới uống 2 ly là đã say rồi cô lọm khọm đứng dậy bước ra cánh cửa nhưng lại bị Mạnh Hiên , Hoàng Minh chặn lại
Vương Gia Uy mới lên tiếng lạnh lùng toát ra
" Cô nghĩ đã vào địa bàn cấm của tôi rồi giờ cô muốn đi là đi à đâu phải chợ " anh cười khinh
Khi nghe câu nói của anh cô mới tức trong mình xòng xòng tới anh chỉ một ngón tay vào mặt anh nói với cử chỉ tự tin lắm không tỏ vẻ ra sợ sệt gì
" Anh nghĩ tôi sợ anh à , anh nghĩ anh là ai mà có quyền nói vậy với tôi một khi tôi đã muốn thì có trời mới cảng được tôi "
Sau khi nghe câu nói của cô ánh mắt anh liền thay đổi , lúc đó cô nhìn thẳng vào mắt anh bất giác rùng mình nổi hết da gà nhưng vẫn giữ nguyên ngón tay và bộ mặt hóng hách không xem trời bằng vung, ở đâu có anh mọi quyền hành đều là do Vương Gia Uy này xử lí , tự cho mình là trời nên ai dám phản khán thì chỉ có đường tìm xuống địa ngục trong lòng anh nghĩ Tiêu Lịch Xuyên này không biết tử thần là gì thì hôm nay chính tay tôi sẽ cho cô biết , anh hừ một tiếng làm cho cả phòng bất giác rùng mình sợ sệt theo.
Anh dùng hết sức bẻ mạnh ngón tay của cô đang hướng vào khuôn mặt anh, một tiếng rắc nổi lên làm cho cô la lên một tiếng đau điếng hết người.
Cô quỵ xuống nắm bàn tay bị gãy của mình la rên thảm thiết
Bấy giờ dưới sãnh một chiếc xe Navol thắng gấp nghe tiếng mà muốn điếc màng nhĩ có một đàn ông đi chính giữa hai tên thuộc hạ của mình bước nhanh đến căn phòng ở lầu 5.
Thì ra Gia Uy viết thư sai Mạnh Hiên gửi đến Tiêu Lịch Thâm mời ông ta đến xem anh đưa con gái ông xuống địa ngục.
Ông mở cửa bước vào đập vào mắt ông là đứa con gái cưng của mình đang đau đớn tha thiết cầm ngón tay đã bị gãy.
Bản thân ông biết Vương Gia Uy là ông trùm đứng đầu trong giới mafia gϊếŧ người man rợ , nhanh như chớp chỉ sau một đêm không hay biết , một kẻ lạnh lùng.
Vì vậy bản thân ông biết mình không phải là