Trong giang phòng lạnh lẽo hơi thoáng mùi vị tâm tư của sự du͙ƈ vọиɠ
Tần Nhi mệt mỏi nằm cuộn tròn trong chiếc chăn , cô đã thức từ sớm nhưng không muốn rời khỏi giường cũng như rời khỏi phòng
Không có anh ở đây tâm tư của Tần Nhi trở nên lạnh lẽo đi có lẽ cô đã quen khi có anh ở bên
" Phu nhân "
" Em xuống trước "
Tần Nhi cũng biết được rằng trước khi đi anh dặn dò người hầu và thuộc hạ chăm sóc trò chuyện cùng cô
Nên cũng vì thế dù không muốn đi ra khỏi phòng nhưng cũng không muốn mọi người vì cô mà bị anh phạt
Biết với tính của anh đã dặn dò việc gì phải ra nấy nếu không sẽ nhận lại cái kết đau đớn
Từng dòng suy nghĩ tiêu cực ập đến liên hồi trong lòng của cô ,
Từng bước chân trở nên nặng trĩu hơn thường ngày ,
Nhưng rồi thôi cô nở nụ cười dù là nụ cười gượng gạo làm như thế sẽ không làm ảnh hưởng đến mọi người
" Mọi người ngồi xuống ăn cùng tôi "
Cô không muốn một mình trên cái bàn ăn lớn thế này mà phải ngồi một mình như thế này nhìn rất cô đơn và lạnh lẽo
" Nhưng thiếu gia không cho phép thưa phu nhân "
" Ở đây trong Vương Cung Gia nảy anh ấy không còn ở đây nên bây giờ lời nói không còn tác dụng "
Tất cả ngả ngửa trước lời nói ngang tàn đó , họ thật sự bất ngờ cô luôn tỏ ra một cô gái thuần tuý
nhưng sâu bên trong lại là cô gái có những câu nói bá đạo như thế
Tần Nhi lướt mắt tức giận quét sang từng người , đang khinh thường hay cô không có tư cách ra lệnh cho họ
Hoàng Minh nhanh nhẹn nhìn ra được ánh mắt của cô ngay lúc này mà phát hoảng
" Chị dâu đã ra lệnh thì mọi người ngồi xuống ăn cùng đi "
Khi nghe được câu nói họ nhận ra được cô đang khó chịu vì sự do dự ,kính trọng ngồi xuống từ từ đây là lần đầu tiên họ được ngồi xuống ăn cùng Ngũ Tứ
" Mạnh Hiên , Hoàng Minh kế hoạch hôm trước Nhật Hạo có nói lại cho hai người "
Hai người lịch sự bỏ đũa lau đi phần mở thừa trên miệng nghiêm túc nhìn cô cung kính cúi đầu
" Nhật Hạo đã kể lại toàn bộ sự việc nhưng có điều làm như thế có nguy hiểm "
Trong lòng do dự về chuyện thực hiện kế hoạch vì như thế sẽ nguy hiểm ,