Ánh mắt mờ đục trước mặt như một lớp sương trong trẻo bao phủ giữa hai cặp mắt sâu sắc
Hai người không hẹn nhau mà ngã quỵ xuống mặt đường
Hô hấp trở nên càng nhọc nhằn khó khăn hơn
Nhưng ánh mắt Vương Gia Uy vẫn cứ luôn xoay về hướng Tần Nhi đang hớt hoảng chạy lại gần chổ của anh và Tôn một gần hơn
" Uy.
.
Uy anh tỉnh lại cho em "
Tần Nhi quỵ xuống đặt toàn cơ thể cường trán lên đùi của mình , tay bổng chốc xoa dịu khuôn mặt nhợt nhạt trắng bợt của anh
Mà trong lòng hiện lên tia đau xót rõ ràng , một tia tự trách lẫn đó mà nổi dậy , trách sao mình không chăm sóc tốt cho anh
Những dòng suy nghĩ nặng nè đó bị những tiếng thanh kêu liên hồi thất thanh
Hai chiếc xe cấp cứu từ bệnh viện Từ Hảo đang tiến gần chổ mình hơn
Hai xe lan cang được hai vị y tá nam chạy gấp rút đến chổ anh và Tôn hơn
Ngũ Tứ vẫn biết điều tự ra tay đỡ thân thể của hai vị Lão Đại lên cán không cần đến sự giúp đỡ của ai
Chiếc xe cấp cứu nhanh chóng rời khỏi bờ vực sâu mà giờ lao nhanh trên những con đường cao tốc
Trên xe kèm theo luồn gió từ ngoài thổi vào bên trông làm trái tim cô bỗng chút thắt lại có thứ gì đó đau nhói trong tim khi nhìn xuống người đàn ông phải nhờ đến bình oxi mà thở
Một phần hối hả , hoang mang lo lắng tình trạng giữa anh và Tôn giờ thế nào
Dòng suy nghĩ đó cứ kéo dài liên miên cho đến khi chiếc khựng trước cánh cửa bệnh viện Từ Hảo
Ngũ Tứ nhanh chóng nhảy vọt xuống xe chỉ một mục đích bảo vệ an toàn cho ba người
Dù là thuộc hạ nhưng họ được anh cứu về nên mới có Ngũ Tứ ngày hôm nay trong lòng cũng đau lòng tự thề rằng sẽ không tha cho kẻ đã ra lệnh ám sát hai lão đại của họ
" Cao Trí tất cả tựa vào anh "
" Phu nhân yên tâm "
Tần Nhi hồi hộp liên tục trong lòng cô không cho bản thân mình một lần nghỉ nghơi mà cứ đi tới đi lui trước phòng cấp cứu
" Chị dâu người ngồi xuống bình tâm lại trước đi ạ nếu không sẽ không còn sức chăm sóc cho hai vị lão đại "
Tần Nhi hiểu được tâm ý của Hoàng Minh đang lo cho sức khoẻ của mình ,
Cũng đành phải buông lỏng tinh thần ngồi xuống hàng ghế bên cạnh
Chưa ngồi được lâu Cao Trí cao ngang bước ra từ phòng cấp cứu trên vẻ mặt lo sầu thấp thỏm đã thể hiện