Chiếc xe lavol khựng nhanh trước cổng biệt thự Vương Cung Gia
Vẫn giữ khuôn mặt vô cảm khiêm nhã đi vào bên trong
" Phu nhân người về rồi "
" Từ nay trở đi tôi không phải phu nhân của mấy người "
Câu nói này của cô làm cho tất cả người hầu trong nhà hoang mang vô cùng , không tài nào hiểu được lời nói của Tần Nhi
Cô xoay người bỏ mặc những người hầu đang ngẩn người mà đi một mạch đi thẳng lên lầu
Những bước chân nhanh chợt khựng lại trước cửa phòng con trai của mình
Cô sợ khi bước vào nhìn hai cậu con trai của mình lại không nỡ rời xa rời đi
" Tha lỗi cho mẹ được không nếu muốn trách thì hãy đi trách tội ba con "
Tần Nhi dù vậy vẫn không thay đổi khuôn mặt đó , cô xoay người đi về phòng của mình
Đóng cửa rồi cô mới thay đổi nét mặt trở nên trầm tư hơn hẳn
Vào trong căn phòng này những kí ức của những tháng nào dội về trong lòng cô
Tại sao mọi chuyện lại như thế này không phải anh luôn yêu thương tôi nhưng tại sao bây giờ lại như lại tổn thương cô đến như vậy
Cô vội lấy đầu đập vào đầu chứng tỏ cô phải quên hẳn chuyện vừa rồi quên hẳn người đàn ông đó
Ngay cả người anh trai mà cô yêu quý nhất cũng quay lưng nói những lời thậm tệ với cô không phải hai người quá đáng rồi hay sao
Cô nhanh chóng đi đến chiếc ghế bên cạnh bàn trang điểm lấy ra một tờ giấy trắng A4 viết một cách thuần thục từng nét từng nét như những cây dao đâm thẳng vào trái tim đang rỉ máu của cô
Rồi nhanh chóng soạn vài thứ bỏ vào chiếc balo đen đầu hồ lô , đặt tờ giấy cô vừa viết xuống giường đó không khác chính là giấy li hôn
Xong tất cả một lần nữa cô nhìn lại tất cả quan cảnh của khuôn viên phòng này day lên nổi chua xót khó tả nhưng rồi cái suy nghĩ đó bỗng chốc xua đi nhanh chóng
" Tạm biệt người tôi từng yêu từng coi anh cả sinh mạng "
Bần thần một thời cô đi nhanh ra khỏi phòng cũng đi nhanh xuống lầu đang được A Thẫm đứng chờ như binh bất động
Những người hầu nhìn thấy tôi xách chiếc balo thì ngạc nhiên rướng mặt sợ sệt nhìn tôi
" Phu Nhân người đi đâu sao không báo trước với Thiếu Gia "
Thiếu Gia báo trước cô với anh ta bây giờ đã không còn liên quan điều gì phải thông báo mọi chuyện cho anh ta
Cô không ngoay đầu cũng không đến xỉa đến những người hầu hỏi những câu đáng ghét như thế này
" Nhi Nhi con có chuyện gì phải không "
" Má Trần con không sao đâu bác đừng lo cho con , nhờ bác chăm sóc tốt cho hai đứa nhóc "
" Ta biết rồi con đi mạnh khoẻ "
Tần Nhi nhìn chăm chăm vào Má Trần cũng đủ hiểu với cô mà nói trong lòng luôn luôn tôn trọng bác như mẹ của mình
Cuối cùng vẫn phải