Thật may khi Lam Ninh ngủ lại thì không gặp giấc mơ đó nữa và làm một mạch đến tận trưa hôm sau, tất nhiên Đằng Cảnh cũng đến trưa mới dậy được vì không dám cử động để vương phi ngủ.
Điều này cũng ảnh hưởng đến việc A Tịnh và tiểu Phấn phải đứng chờ cả một buổi sáng để được vào chỉnh trang cho đại vương gia và đại vương phi.
Cứ bốn mắt nhìn nhau mãi không ai nói với ai tiếng nào dần dần cũng thấy ngượng.
Truyện Truyện Teen
"Ờ, vương gia chắc một lúc nữa mới dậy ta xuống bếp lấy ít đồ ăn sáng cho...muội!" - A Tịnh rơi vào trạng thái lúng túng.
"Cảm ơn!" - Tiểu Phấn trả lời nhưng không dám nhìn thẳng.
Trải qua với nhau bao nhiêu chuyện, vài lần vào sinh ra tử, vô số lần đánh nhau thiếu điều muốn sứt đầu mẻ trán.
Bao nhiêu cặp đôi đã nên duyên chồng vợ, chuẩn bị chào đón các thiên thần bé nhỏ của mình ấy thế mà cô cậu này vẫn ngại ngùng, e thẹn như ngày nào.
"Chào buổi sáng tiểu Phấn tỷ tỷ!" - Tiểu Trúc tung tăng chạy đến.
"Bây giờ cũng sắp trưa luôn rồi, giờ này muội mới đến!" - Tiểu Phấn tỏ thái độ.
"Tỷ nói thế là oan cho muội, gà vừa mới gáy muội đã thức giấc sửa soạn chạy qua chuẩn bị đồ ăn thức uống cho bà bầu Phỉ Lan.
Muội ấy vừa cấn bầu đã mắc cái bệnh gọi là khó tính không chịu ai chăm sóc ngoài muội cả.
Vừa lo xong bên kia thì cấp tốc chạy sang đây xem vương phi thế nào nhưng đập vào mắt muội lại là một bà cô khó tính! - Tiểu Trúc tỏ vẻ đáng thương.
"Ta hiểu rồi, ta xin lỗi! Thế đã ăn gì chưa?"
"Vẫn chưa, muội đâu có như ai kia mà có người phục vụ cơm bưng nước rót đến tận răng!" - Tiểu Trúc trêu ghẹo.
"Muội nói thế là sao?" - Tiểu Phấn nhăn mày.
"Ây da, còn làm bộ nữa! Thì muội về đi ngang phòng bếp thấy A Tịnh đang kêu nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho tỷ tỷ, còn tự mình mang lên cho tỷ luôn ấy!" - Tiểu Trúc đẩy vai.
"Tỷ ở đây trông cửa nên huynh ấy xuống bếp lấy dùm thôi!" - Tiểu Phấn lúng túng.
"Huynh ấy, ngọt ngào thế! Lúc trước thì hắn ta, tên đó bây giờ đã kêu thế này rồi! Hay là tỷ và huynh ấy góp gạo lại sinh ra một cục cưng đáng yêu cho vui nhà vui cửa luôn đi!" - Tiểu Trúc được đà lấn tới.
"Con nhỏ này, nói một tiếng nữa ta tét mông muội đấy!" - Tiểu Phấn tức giận.
"Ui sợ quá! Ơ kìa thấp thoáng bóng dáng ai quen thế nhỉ thì ra là A Tịnh, muội đi đây để đôi uyên còn có không gian riêng để hàn huyên tâm sự!" - Tiểu Trúc chạy ngay lập tức.
Thanh bạch bao nhiêu năm vì một bữa ăn đã tiêu tan, cố gắng xây dựng hình tượng nghiêm khắt giờ còn ý nghĩa gì với tiểu Phấn nữa.
Một khi mà tiểu Trúc biết là y như rằng cả cái