Lược bớt một nghìn từ trong chiếu chỉ vì mấy cái đó Kỵ Danh cũng không muốn nghe, nhưng trong có một đoạn chủ soái nghe cực kỳ rõ việc mình đại diện cho Hỏa lan quốc đến dự buổi tiệc thường năm được tổ chức tại Du quốc.
Bạch Lâm nghe thấy cũng lấy lại được tinh thần ngay nhưng chủ nhân chưa ngồi dậy thì mình làm sao đứng lên trước, phải xem tiếp theo chủ soái làm sao thì mình tùy cơ ứng biến.
“Lần trước ta đi lố một chút thời gian về bị phạt như thế này, lần này có bị phạt nữa không?” – Kỵ Danh cố gắng kiềm nén niềm vui.
“Lần này quốc vương chuẩn tấu nên chủ soái được tự do thời gian! Ngoài ra lần này đi lành ít dữ nhiều, quốc vương mong chủ soái trong tình huống cấp bách thì hãy đoàn kết với Du quốc chống lại những người có ý đồ bất chính!” – Công công ngồi xuống nói nhỏ với Kỵ Danh.
“Ha, tên quốc vương ích kỷ đó cuối cùng cũng biết quan tâm đến người khác rồi à! Yên tâm, ta sẽ cố gắng vì ở nơi đó ta nợ ân tình của người nơi đó hơi nhiều!” – Kỵ Danh gác tay lên trán nhắm mắt lại.
Bạch Lâm nghe xong câu đó của chủ soái cũng mỉm cười nhẹ và chìm sâu vào giấc ngủ sau bao tháng ngày không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Thời gian thăm khám cho Phỉ Lan đã hết, Lam Ninh được tiểu Phấn dìu ra trước cửa đợi mãi mà không thấy vương gia bế vương phi về.
“Vương gia không lại bế vương phi về hả?” – A Tịnh đến gần Đằng Cảnh.
Đằng Cảnh vẫn đứng im ngay đó, ánh mắt đâm chiêu không biết trong đầu ngài ấy đang suy nghĩ chuyện gì.
“Vương gia, vương gia ơi!” – A Tịnh gọi Đằng Cảnh.
Lam Ninh nhìn cũng thấy tò mò ra hiệu cho tiểu Phấn đưa mình đi đến đó.
Lam Ninh đứng đó rồi cũng nhìn theo hướng mắt của Đằng Cảnh, A Tịnh cũng bước lại nhìn theo rồi sau đó là tiểu Phấn và tiểu Trúc và cuối cùng cả một đoàn người nhìn theo hướng nhìn của đại vương gia.
Đến khi Đằng Cảnh hoàn hồn lại quay qua thì thấy rất nhiều người tụ tập quanh người thì giật hết cả mình.
“Sao đông đúc thế?”
“Mọi người nhìn theo hướng của chàng nhìn đấy! Thiếp cũng nhìn theo chàng từ nãy giờ cũng không biết chàng nhìn gì nữa!” – Lam ninh vui vẻ.
Đằng Cảnh thấy chút thú vị nên cũng cưa sừng làm nghé lâu lâu trêu ghẹo mọi người một chút.
Nếu lúc nào cũng làm gương mặt lạnh lùng khó ở thì mọi người luôn trong trạng thái hoảng sợ thì không hay.
“Bây giờ ta chuyển sang nhìn vương phi, các ngươi có muốn nhìn cùng không?” – Đằng Cảnh chuyển ánh mắt.
“Vương gia làm thế thì ai dám làm theo!” – Tiểu Trúc e dè.
“Đúng rồi, vương gia nhìn vương phi của mình thì ai dám nhìn!” – A Tú nói thêm.
“Vương phi của ta xinh đẹp thế kia mà, lần này ta cho phép các ngươi nhìn!” – Đằng Cảnh tự mãn.
Lập tức đám đông giãn ra,