Bên trong chiếc lòng là một con mãnh thú với đôi nanh sắt nhọn, âm thanh gầm gừ cùng cơ thể mũm mĩm.
Có gì sai sai, sao lại là mũm mĩm.
Vì con hổ này được vương gia bảo phải chăm sóc cẩn thận.
Người nơi đây chăm hết sức cẩn thận nên hắn ta "phát tướng" một cách không kiểm soát.
"Chúc chủ soái sẽ có khoảng thời gian vui vẻ bên sủng vật của vương phi!" - A Tú lém lỉnh.
Nói dứt câu A Tú quay đầu rời đi kèm một ánh mắt thích thú.
Còn Kỵ Danh bị treo một lúc thì dây bị lỏng nên tụt xuống, chắc do A Tú cố tình.
Chủ soái đứng lạc lỏng bơ vơ giữa cái chuồng rộng lớn, có cả đồ ăn và thức ăn dành cho hổ.
"Bạch Lâm, ngươi để ta như thế này sao?" - Kỵ Danh dè chừng con hổ.
"Ngài giỏi hơn thuộc hạ nhiều thật sự cần thuộc hạ giúp sao!" - Bạch Lâm ngồi bên ngoài nhìn vào.
"Cả ngày qua không ăn chút gì giờ cả người mệt quá nên nhảy ra không nổi! Ngươi vào bế ta ra đi!" - Gương mặt đầy mệt mõi.
Bạch Lâm cũng bị tiếng ồn của chủ soái ngày qua cũng khá mệt mõi, thân làm thuộc hạ cho dù chủ mình có yêu cầu lên núi cao hay xuống biển sâu vẫn làm được.
Nhưng nếu bị tra tấn bằng tiếng ồn thì khó lòng mà chịu nổi, thôi thì cứ để con hổ đó hành chủ soái một chút rồi kéo ra sau cũng được.
"Ơ nè Bạch Lâm, ngươi đi đâu đấy? Sao không kéo ta ra? Ngươi để ta ở với nó thật sao? Nói gì đi chứ, tương tác chút gì đi!" - Kỵ Danh kêu trong vô vọng.
Đằng Cảnh đang vô cùng rối bời, mãi vẫn không tra ra được chút tin tức nào.
Người của vương phủ đã lùng sục khắp nơi, cả những vùng hẻo lánh cũng có người tìm kiếm, sát ngay biên giới cũng có binh lính túc trực tìm người.
"Bẩm đại vương gia, hầu nam của công chúa bái kiến báo là có tin tức của đại vương phi ạ!" - Binh lính chạy vào báo tin.
"Hầu nam? Ta cho phép!" - Đằng Cảnh nghi ngờ.
Phủ công chúa trước giờ toàn nữ, trong ngoài trên dưới toàn nữ đâu ra một người hầu nam.
Đằng Cảnh chợt nhớ đến ông thần hô mưa gọi gió Mặc Bách.
"Dô, chào bạn già! Không gặp nhau một thời gian ngắn bạn già đi trông thấy!" - Mặc Bách thoải mái.
"Vào chuyện chính đi!" - Đằng Cảnh càng mệt mõi hơn.
"Gì vậy, gì vậy! Lâu ngày không gặp ta hỏi thăm sức khỏe của ngươi thôi, làm gì căng dữ vậy.
Ngươi chỉ có thể ra oai với mấy người kia, còn ta thì không.
Ngươi mà làm cái gương mặt đưa đám đó nhìn ta, ta không thèm nói luôn đấy!" - Mặc Bách giận dỗi.
"Rồi, coi như bổn vương sai! Ngươi nhận được tin tức từ đâu?" - Đằng Cảnh nhún nhường.
"Từ thuộc hạ của công chúa Chiêu Linh, người truyền tin báo ngay gần sát ranh giới giữa Du quốc và Tuyết lễ quốc có một căn nhà nằm sâu trong rừng.
Người ở đó nói trước đây thì không có ai ở nhưng một tháng trở lại đây thì có người liên tục ra vào,