Bạch Tử Du dịu dàng bế cô về phòng của hắn. Địa vị thanh danh của cô đều được khôi phục. Lam Tuyết Y, cái tên nhanh chóng được toàn vương phủ khiếp sợ và tôn trọng.
Ly Duẫn hài lòng ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi. Cô như trầm ngâm nghĩ gì đó. Đôi mắt khép hờ. Miệng ngân nga vào từ khó hiểu nhưng khá dễ nghe. Bạch Tử Du không kìm được mà đi đến nằm xuống ôm gọn cô vào lòng.
\- Ngươi không sợ ta sao? Ngươi gan cũng không nhỏ. \- Ly Duẫn khẽ nói.
\- Nàng hiện tại là nương tử của bổn vương. Dĩ nhiên bổn vương phải yêu thương nàng.
\- Ta không phải Lam Tuyết Y thật. Mà Lam Tuyết Y thật còn sống,nàng ta liệu có ngày này không?
Ly Duẫn quay lại nhìn hắn đầy chất vấn. Ly Duẫn lặng im hồi lâu. Vẻ mặt của hắn như chứa một chút tâm sự khó nói.
\- Ta không quan tâm nàng ấy là vì không muốn gây thêm rắc rối cho nàng. Nàng là nữ nhi của tể tướng đã hết thời. Nếu ta quan tâm đến nàng chính là chống lại cả triều đình. Cho nên..
\- Cho nên ngươi để nàng tự sinh tự diệt? Mặc kệ người ta chà đạp đến chết? \- Ly Duẫn nhanh chóng tiếp lời.
\- Phải. Nàng đừng trách ta. \- Bạch Tử Du dụi đầu vào cổ cô khẽ nói.
\- Người muốn trách ngươi đã chết. Ta ở đây chỉ để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của nàng ấy. Đến khi huynh trưởng của nàng ấy về,ta sẽ đi.
Không khí đột nhiên im lặng đến kì lạ. Mỗi người đều chìm vào suy nghĩ riêng của bản thân.
Cô cũng chẳng từ chối việc Bạch Tử Du đụng chạm mình. Cảm giác được người khác che chở cũng không tệ. Chỉ là cô tiếc cho Lam Tuyết Y. Cả đời này vĩnh viễn không được một nam nhân nào che chở. Một người xinh đẹp và hiền dịu như nàng,đáng lẽ phải có một cái kết tốt hơn.
Ly Duẫn cũng không thể ghét Bạch Tử Du. Xét cho cùng,cô và hắn cùng thuộc một loại người. Vì mục đích của bản thân mà bất chấp tất cả. Vì mục đích của bản thân mà đánh đổi mọi thứ có giá trị. Đặc biệt,bọn họ không thích phiền phức. Cô có thể hiểu phần nào tâm trạng của hắn.
Lam Tuyết Y cũng chỉ là một mạng người trong số tất cả những kẻ Bạch Tử Du từng bỏ mặc mà thôi. Cái cô không lỡ là không muốn nhìn thấy bản sao của mình chịu bất hạnh. Có lẽ là một chút thương hại chính mình?
\- Vương phi...Người tỉnh lại rồi..hức..
Tiểu Nhu nức nở chạy vào phòng. Bạch Hầu khó xử níu nàng lại những vẫn đành bất lực. Tiểu Nhu dù biết sẽ được ban cho cái chết nhưng vẫn bất chấp xông vào phòng