Một đám vệ binh từ đâu chạy tới vay hãm xung quanh cô. Bạch Hầu không lẩn trốn từ đằng xa mà trực tiếp phi thân đến đứng cạnh.
\- Tiểu thư,người đừng dọa Tiểu Nhu.
Tiểu Nhu vừa nức nở khóc vừa dùng khăn tay buộc chặt vết thương lại để cầm máu cho cô. Ly Duẫn căn bản không quan tâm nhiều đến vết thương mà đưa mắt đảo xung quanh.
Hướng con dao là từ phía sau lưng. Mà đằng sau chỉ có Bạch Lập Thành, Lưu Di Giai, Hàm Lục Lương và mấy người của Miêu tộc cộng thêm A Uyên không có gì đáng nói. Họ thấy cô bị thích sát cũng nhanh chóng chạy lại.
Vậy rốt cuộc là kẻ nào???
Một thân hình nhỏ bé lấm lét chạy trốn. Không phải người của trong cung? Cô đã gây họa ở ngoài cung? Cô không nghĩ là có kẻ nào to gan mà cô không biết danh tính lại ám sát cô. Chuyện này ngày càng lạ lùng.
\- Ta không sao,em nín đi.
Ly Duẫn không bận tâm nhiều nữa. Nha đầu này khóc như cô chết đến nơi vậy. Còn khóc nữa cô thực sự sẽ bị dìm chết mất. Nha đầu ngốc.
\- Nàng thấy sao rồi? \- Trương Vô Ngạo lo lắng hỏi.
\- Ta không sao. Ngươi giúp ta chăm sóc cho Tiểu...ưm...
\- Tiểu...tiểu thư...
Cả người cô đổ dồn về phía trước may mắn được Bạch Tử Du ôm vào lòng. Hắn chỉ vừa rời khỏi cô một lát,cô đã có chuyện.
Chết tiệt. Vừa nghe tin cô bị hành thích,hắn giao mọi chuyện lại cho Cao Lãng rồi tức tốc lao đến. Vừa thấy cô thì bóng dáng ấy đã cổ dồn xuống đất. Là kẻ nào...rốt cuộc là kẻ nào??
\- Ngươi đâu...Truyền thái y!!
Lưu Di Giai hét lên. Hoàng cung loạn rồi. Ngày càng có nhiều kẻ không coi hoàng thất ra gì. Ngang nhiên thích sát người của hoàng thất trước bao nhiêu người.
Sau chuyện này,hoàng cung lập tức bị phong tỏa. Dưới lệnh của Bạch Lập Thành,nhất định phải truy ra kẻ đã ám sát cô.
Trong khi đó,ở một bìa rừng cách hoàng cung không xa.
Hắc y nhân sau một hồi tháo chạy cũng đã dừng lại. Chiếc mặt nạ bị lột xuống. Là một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần. Đôi môi mỏng khẽ cười. Hàng mi nhắm chặt lại. Nàng ta cười,cười một cách đắc ý.
Nhưng không biết rằng nguy hiểm đang rình rập đằng sau khi luồng sát khí lạnh ghê người đang tiếp cận nàng ta.
Huân Nhược Đông kề dao vào cổ nữ nhân ,dứt khoát lia một đường không quá sâu đủ để nàng ta giữ lại cái mạng nhỏ của mình.
\- Ngươi dám động vào nàng ấy?
\- Hu...Huân ca...muội.. \- Nữ nhân run rẩy trước khí thế áp đảo.
\- Tử Dung,từ khi nào ngươi có gan đụng vào nữ