Trong phòng của Vương Tố Tố
Nàng cuối cùng cũng băng bó xong các vết thương. May mắn là cô không ra tay nặng nếu không sợ rằng nàng không còn sức mà đứng như bây giờ
Người hầu đã giúp nàng thay xong y phục. Cùng lúc ấy,Hàm Lục Lương và A Uyên bước vào
Sắc mặt của Hàm Lục Lương vô cùng nghiêm trọng :
\- Muội nói,Tứ Dị tộc trở về là có ý gì?
\- Bọn chúng đã trở về. Chúng chắc chắn không có ý trả ơn cho Liễu quốc. Muội e rằng chúng đã đầu quân cho Ma tộc. Bây giờ muội phải đi giúp sức cho Ly Duẫn và Bạch Tử Du.
\- Bạch Tử Du và Ly Duẫn đi trước? Vậy là ý gì?
\- Lương ca,Liễu quốc cần huynh ở lại trấn giữ. Huynh là hi vọng cuối cùng của Liễu quốc. Nếu chúng ta có xảy ra chuyện, còn huynh gánh vác.
\- Tố Tố...
\- Sư phụ,người sẽ về với con chứ? \- A Uyên ngây thơ kéo áo nàng hỏi.
\- A Uyên ở nhà phải giúp đỡ cho ca ca. Không được hư nghe không? Thành công trở về,A Uyên vẫn là đệ tử của ta,có được không?
\- Ừm. Sư phụ ôm con một cái,có được không?
Vương Tố Tố cười hiền,đưa tay siết chặt lấy tấm vai nhỏ bé đang run rẩy. Từ trước đến giờ,nàng chỉ biết chém giết mà thôi. Chưa từng nghĩ sẽ có một ngày một kẻ bạo tàn như nàng cũng yếu đuối thế này
Hàm Lục Lương cũng là người thành công hấp thụ huyết tinh của Ma tộc. Đây là bí mật nội bộ của Liễu quốc. Huynh ấy còn,Liễu quốc còn
Vương Tố Tố vốn cứng rắn như vậy. Một lời không nói thêm liền lập tức rời đi. Nàng cưỡi mây đạp gió ,chẳng mấy chốc đã chẳng thấy người
Ở một bìa rừng nào đó.
Ly Duẫn đang vui vẻ chơi với Tứ Dị tộc. Cô chỉ biết trốn mà thôi
Đánh không được thì chạy. Lí lẽ đơn giản như vậy cũng không biết,đứng lại để ăn hành chắc. Cô không có ngu thế đâu
Chính vì vậy mà Bạch Tử Du bám theo cô mà mất dấu. Vương Tố Tố đuổi đến thì may mắn gặp được hắn.
Sắc mặt của hắn không mấy gì là vui vẻ. Đằng đằng một vùng sát khí