Cuộc nói chuyện giữa Bạch Tử Du và Bạch Lập Thành gần như được giữ kín bí mật và hoàn toàn không được tiết lộ ra ngoài.
Chỉ biết sau ngày hôm ấy,Nguyệt Triều quốc không còn một ai mang tên Tử Du và mang họ Bạch nữa.
Người tiếp quản toàn bộ gia tài của Bạch Tử Du là Bạch Tống Liễu,ngu. hoàng tử của Nguyệt Triều quốc. Y là người thay hắn chăm sóc cho những người còn lại ở trong phủ,đặc biệt người được nhắc nhở nhiều nhất là Tiểu Nhu, nô tỳ của Ly Duẫn
Bạch Tử Du biết lần này có thể đi nhưng không biết có thể về hay không. Hắn cũng không cần vị thế hay quyền lực. Cho nên chính hắn đã yêu cầu Bạch Lập Thành từ hắn.
Điều này khiến Lưu Di Giai vô cùng đau lòng. Nàng ôm lấy con trai đến khóc ngất đi.
Không phải là hắn muốn phụ vương và mẫu hậu đau lòng nhưng đây là ý niệm cuối cùng mà hắn dành cho thê tử của mình.
Cô từng mơ ước có một cuộc sống bình thường, có một mái nhỏ dưới một chân núi nọ. Ngày ngày cùng tướng công tướng công đi du ngoạn sau đó trở về.
Được,cái danh chiến thần Bạch Tử Du hắn cũng không cần nữa. Giờ hắn chỉ là tướng công của cô,một người nam nhân bình thường đi đòi lại công bằng cho cái chết của nương tử
Bước chân đến Liễu quốc. Vương Tố Tố trán đeo khăn tang,tay cầm bảo kiếm nghiêng đón Bạch Tử Du. Nàng không sợ chết. Nàng chỉ sợ sống trên đời mà phải nợ ân tình của ai đó.
Ly Duẫn ngày hôm đó nhận ra điểm khác lạ từ nàng mà liều mình chiến đấu với Tứ Dị tộc. Nàng và toàn thể con dân Liễu quốc nợ cô một lời cảm ơn.
Nay,Vương Tố Tố tự ý xông vào Vạn Yêu Hoang Mạc, mặc kệ sự phản đối của Vương Tịch Nghi, nhất định phải khiến Ma Tộc náo loạn một phen. Sống phải thấy người chết phải thấy xác. Vương Tố Tố nàng cả đời sống oanh liệt. Chết cũng nhất định phải đòi được công đạo cho muội muội đã mất.
\- Ca ca,huynh đừng có cản ta.
\- Muội một khi đã quyết định chuyện gì,ta còn cản nổi sao? Nha đầu ngốc
Vương Thiệu