\- Ngươi còn chưa biết,mình chính là hậu nhân của Ma vương Ma tộc ?
\- Cái gì? \- Vương Tố Tố bất ngờ thốt lên
\- Sự thật chính là như vậy \- Dương Ái Hi khẽ cười \- Là Chấp pháp đại nhân cử ta đến đón công chúa điện hạ. Chỉ cần công chúa điện hạ ngoan ngoãn....nếu không..đừng trách thần vô lễ.
\- Ngươi nói bậy. Ta sao có thể là hậu nhân của Ma vương?
\- Ngươi nghĩ mình thật sự là con ruột của Vương Chu sao? Ngươi chỉ là đứa con rơi được y chấp nhận nuôi về để báo ơn ân nhân.
\- Xằng bậy. \- Vương Tố Tố vung kiếm \- Ngươi đừng có giảo biện
\- Công chúa điện hạ nên nhớ người của người còn ở trong tay ta.
Dương Ái Hi tránh đường kiếm của nàng đưa mắt đe dọa. Vương Tố Tố không còn cách nào khác phải lui về phòng thủ.
Chết tiệt. Thật hi hữu. Chuyện nàng dẫn quân đến đây từ khi nào lại bị lộ? Chẳng lẽ có nội gián?
\- Nịnh Tịch, ngươi còn đứng đấy? \- Dương Ái Hi khẽ giọng ra lệnh\- Mang công chúa điện hạ tới đây
\- Vâng,thưa chủ nhân
Vương Tố Tố giật mình nghiêng người. Ninh Tịch không thể khống chế lực đại cẩn thận nên vô tình đả thương nàng.
Vương Tố Tố xoay người trên không trung sau đó đáp đất với bụm máu phía dưới. Khóe miệng nàng trào ra thứ dịch đỏ tươi tanh nồng.
Cả cơ thề phút chốc đau nhức nhưng thứ khiến nàng đau hơn là Ninh Tịch. Ninh Tịch theo nàng lâu đến như vậy,vì cớ gi lại phàn bội lai nàng,phản bội lại lòng tin của nàng và nhất là phàn nội lạ lòng tin của biết bao người đã vào sinh ra tử cùng với nàng
\- Vương thống lĩnh,người có sao không?
\- Vương thống lĩnh....Nịnh Tich,ngươi là kẻ ăn cháo đá bát
\- Ninh Tịch, ngươi không đáng với sự tin tưởng của thống lĩnh
Dương Ái Hi cười lên một tiếng thống khoái:
\- Vô ích thôi,Ninh Tịch đã hoang toàn bị ta khống chế. Nàng đã là con rối của ta từ lâu. Công chúa điện hạ,người sẽ đồng ý theo ta chứ?
\- Vương thống lĩnh,người mãi mãi là thống lĩnh trong lòng của chúng ta
\- Người nhất định đừng qua đó
\- Chúng ta liều một phen.
\- Công chúa điện hạ,ý người thế nào? \- Dương Ái Hi nhíu mày khó chịu \- Ngươi nên nhớ,chỉ cần ngươi lên chiếc kiệu kia,chúng sẽ toàn mạng trở về.
\- Hừ. Chỉ có vậy thôi sao? \- Vương Tố Tố bật cười \- Tướng sĩ dưới trướng ta đã không sợ chết. Ta còn sợ phụ họ sao? Vương Tố Tố hôm nay chết cũng phải chết cho thống khoái. Hậu nhân của Ma vương? Thật nhảm nhí.
\- Vương Tố Tố...ngươi đừng có không biết điều.
Dương Ái Hi vung quạt. Luồn sát khí hướng về phía quân lính bạo phát dữ dội. Vương Tố