#Hot! Fan9 lại có một thành viên rời đi!#
Tin tức này nhanh chóng vọt lên trên bảng tin nhưng không làm sập nổi hệ thống mạng xã hội cũng không làm cho fan khóc trời đập đất mà chỉ có quần chúng ăn dưa ở trong khu bình luận điên cuồng.
[Ha ha ha ha ha? Lại đi một người? 9 người chỉ còn lại 3 người thôi, nhóm này có độc hả???]
[Mỗi năm đi một người, tần suất này quá mức ổn định rồi các anh em chủ phòng!]
[Mà người đi lần này không phải là hát chính sao??? Lần này lại đi một người vị trí C? Ai ở vị trí C ai rời đi thôi 23333]
*23333: A hahahaha
[Chờ chút còn lại ba người ai tới làm? Tôi nhớ một người là Tô Vu Mân đang dẫn chương trình, một người là Nhạc Quân đang sáng tác còn có một người nữa...ai?]
[Tôi cũng vậy!!! Nghĩ cả buổi cũng không nhớ ra!!!]
[Tốc độ ánh sáng X độ quay về rồi! Là Sở Ưng Trừng!]
[Cười chết mất, tôi thấy tên của lầu trên nhưng quả thật vẫn không nhớ nổi có bộ dạng thế nào ha ha ha ha!]
[Ôi trời tôi một fan người qua đường cũng nhớ không ra! Mặt của Sở Ưng Trừng là dạng gì???]
[Lại nói mấy người đoán xem vị trí C này tới lượt ai? Ba chọn một mua xong rút tay ra nha!]
[Bằng không bạn hỏi xem ai rời nhóm là được rồi!]
[Dù sao cũng không phải Sở Ưng Trừng hắn trong suốt như thế không thể làm C đâu ha...]
***
"Tranh Tử bắt đầu từ hôm nay cậu chính là vị trí C rồi."
*橙子: quả cam.
Đầu dây bên kia sau khi truyền tới câu nói này liền yên lặng mấy giây không chờ được phản ứng trong tưởng tượng không khỏi lại lên tiếng: "A lô? Sở Ưng Trừng, cậu có đang nghe không?"
Đầu dây bên kia một thanh niên một tay cầm điện thoại một tay khác đang vụng về nắm chuột, trong đôi mắt ánh lên màu sắc xanh xanh đỏ đỏ toả ra từ trong máy tính.
Mắt của cậu ta nhanh chóng quét qua từng dòng chữ chỉ cảm thấy càng nhìn càng mờ mịt càng nhìn đầu càng rối.
Cậu ta cẩn thận đắn đo hồi lâu rồi thận trọng đáp lại giọng nói phát ra từ trong "bánh sắt nhỏ thần kỳ": "Tôi muốn hỏi một chút..."
"Cậu muốn hỏi tại sao lại là cậu?" giọng nam từ trong bánh sắt nhỏ kia ngắt lời của thanh niên nói thẳng, "Tôi nói thẳng với cậu vậy, Vu Mân với Nhạc Quân đều không rảnh.
Tô Vu Mân cậu ta vừa mới nhận công việc dẫn chương trình truyền hình của đài liên hội X sắp bắt đầu bận rộn rồi; sách mới của Nhạc Quân sắp tuyên truyền rồi còn phải ký tên bán sách, giờ phút quan trọng thế này sao có thể quản mấy chuyện khác..."
Thanh niên khép mở miệng: "Tôi thật ra..."
"Cậu thật sự không có kinh nghiệm làm vị trí C, tôi có thể không biết sao? Tranh Tử à, tôi đã dẫn dắt các cậu biết bao năm rồi, tôi còn không biết cậu có trình độ gì sao?" Giọng nói kia lại lần nữa ngắt lời của thanh niên, nói chuyện vừa nhanh vừa mạnh giống như muốn chặn họng của thanh niên, "Nhưng đây chính là cơ hội tốt nha, Tranh Tử vị trí C biết bao thành viên trong các nhóm thần tượng cầu mà không được đó! Mà vị trí C này của cậu còn kiêm luôn cả đội trưởng.
Có thể sắp đặt sân khấu có thể sắp xếp lịch trình còn có thể phụ trách công việc tuyên truyền, còn có thể chiếm được cơ hội rèn luyện và xuất hiện, chẳng lẽ cậu không chút vui mừng sao..."
Thanh niên nhạy bén phát hiện ngữ điệu của tên đang lải nhải...!có chút không đúng.
Lời nói tuy nghe không hiểu lắm nhưng trên mặt chữ có thể nghe ra là chuyện tốt.
Mà ngữ điệu nói chuyện tốt rất kỳ quái.
Mang theo chút không kiên nhẫn, thúc giục, áp lực vô hình.
——Xem ra đây là chuyện tốn sức mà lại không có gì tốt hết nha...
Đối diện "Diễn thuyết kích tình" mấy phút phát hiện lại không ai đáp lại thế là lại hỏi lần nữa: "Sở Ưng Trừng cậu đến cùng có đang nghe tôi nói không? Thôi vậy tôi không lãng phí thời gian nói chuyện điện thoại với cậu nữa.
Hôm nay công việc của Vu Mân sẽ kết thúc lúc chín giờ rưỡi tối, cậu mười giờ tới công ty một chuyến, Nhạc Quân cũng tới chúng ta tập trung lại gặp mặt bàn chuyện này một chút.
Chiều ngày mai phải mở họp báo còn có trực tiếp nữa, bọn tôi sắp xếp vấn đề quan trọng hôm nay cậu nhất định phải học thuộc mấy đáp án đó..."
Thanh niên chờ hắn nói xong, tới lần thứ ba anh ta hỏi cậu "Có nghe không" thì lặng lẽ nhướng mày.
"Anh nói xong rồi?" Thanh niên nhìn màn hình trước mặt, ánh mắt tập trung nhưng bay tới nơi không biết là đâu, "Tôi có thể hỏi một vấn đề không?"
Đối diện nói: "Cậu có vấn đề gì? Được thôi tối nay hỏi một lượt luôn đi..."
Thanh niên cuối cùng cũng ngắt lời của anh ta: "Tôi muốn hỏi ngay bây giờ."
Đối diện có lẽ bị khí thế mạnh mẽ đột nhiên bộc phát của cậu nghẹn họng dừng một giây mới trả lời: "...Cậu hỏi đi."
"Cái gì gọi là Vị trí Tây?"
"...Hả?"
"Là Tây trong Đông Tây Nam Bắc sao? Nói thực cũng không phải rất may mắn..."
"Nói đùa cũng phải có chừng mực!"
Đối diện tức giận cúp máy.
Thẩm niên chỉ nghe thấy một tiếng "Tút" bánh sắt nhỏ không còn phát ra tiếng người nữa.
Cậu lấy thứ đồ vuông vức ngay ngắn hết sức kỳ quái này xuống nhìn hết mấy phút sau đó nhẹ nhàng đặt nó lên trên bàn.
"Đồ vật thú vị..."
Cậu lại nhìn nhìn màn hình máy tính phối màu lòe loẹt sặc sỡ, từ đơn đều nhận biết hết nhưng nối lại với nhau thì rất kỳ quái, dưới chân không tự giác xoay xoay ghế nhướng mày cười.
"Một nơi thú vị."
***
Tối, thời gian hẹn sắp tới Sở Ưng Trừng lục lọi những hình ảnh mờ nhạt trong trí nhớ gian nan lại chậm rãi dùng bản đồ chỉ dẫn.
Dựa theo hướng dẫn đi hết hai mươi mấy phút coi như tới được tàu điện ngầm.
Nếu đổi thành người khác sẽ bảo mệt mỏi nhưng Sở Ưng Trưng một chút cũng không cảm thấy quãng đường đi bộ xa như thế có vấn đề gì.
Cảm giác duy nhất chính là cơ thể này cũng quá vô dụng rồi.
Chỉ đi đoạn đường như thế thôi, bước nhanh đi tới thế mà hai chân lại đau nhức cả lên, thực sự là thiếu rèn luyện.
Bắt đầu từ sáng mai thời gian rèn luyện nhất định phải tăng gấp đôi!
Sở Ưng Trừng nghĩ như thế liền khắc chế kích động trong lòng bước vào trong thang máy có tay vịn.
——Đừng có hồi hộp phải giả bộ như ngày ngày đều dùng thứ đồ này!
Cậu cứ nghiêm mặt như thế đi tới trước cửa kiểm soát sau đó vấn đề tới rồi.
Cánh cửa tự động mở này tuy chỉ cần nhẹ nhàng nhảy một cái liền có thể qua được nhưng có lẽ không thể tùy ý đi qua đúng không? Vậy...!phải làm sao để đi vào?
Sở Ưng Trừng đứng ở bên cửa kiểm soát quan sát hồi lâu phát hiện có người cầm tấm thẻ vuông, có người cầm thẻ tròn, còn có người cầm bánh sắt nhỏ, ồ, là cầm "điện thoại" đó.
Nhưng cụ thể làm thế nào vẫn không rõ lắm.
Cậu đang chần chừ thì bên cạnh có một nhân viên công tác của tàu điện ngầm đi tới: "Tiên sinh chào ngài, có cần giúp đỡ gì không?"
Sở Ưng Trừng giật mình trước, sau đó lại cưỡng ép mình bình tĩnh lại.
——Thế mà bị người ta tiếp cận dễ dàng như thế!
——Bình tĩnh, phải cố giả bộ thường xuyên tới đây!
"Ơ, tôi..." Sở Ưng Trừng bất giác xoay xoay điện thoại cậu muốn hỏi một chút nhưng trong chốc lát lại không biết nên hỏi thế nào mới không biểu lộ quá mức...!kỳ quái.
So ra chị gái tàu điện ngầm tự nhiên hơn nhiều.
Khách không biết đi tàu điện ngầm cô gặp qua rất nhiều nhưng lớn lên đẹp trai thế này ít lại càng ít.
Nếu không phải cô nhân viên công tác tàu điện ngầm này "Nhanh chân tới trước" nói không chừng mấy cô nương nhiệt tình khác sẽ đến giúp anh đẹp trai này...
"Tiên sinh, anh có thể tải App quỹ đạo giao thông cũng có thể trực tiếp mở X Giao Bảo tìm chức năng ngồi tàu điện ngầm..."
Sở Ưng Trừng nhìn cô gái xa lạ cách mình gần như thế thì lặng lẽ lùi về sau một bước tránh cho mình không cẩn thận đụng phải con gái nhà người ta.
Sau đó mấy thứ cô gái kia nói...!trái lại nghe thì nghe