Ba trò chơi nhỏ trong chương trình, đội của Sở Ưng Trừng và Tô Vu Mân ngoài thắng hai trò thứ hai, thì từ đầu tới cuối đều thua hết, tổng điểm cũng thua.
Theo ý tổ chương trình thì đây thực sự là một kết quả ăn ý.
Dù sao thì trừng phạt của trò thứ hai và thứ ba đều là mất trọng lực xung kích chỉ có cái thứ hai là nhà ma.
Nhà ma mà thực sự thích hợp để hai cô gái đi vào kêu gào hét khóc rống cho nên bất kể có phải là trùng hợp hay không mà hai cô gái đều thua chỉ đành phải chịu.
Chẳng qua theo cái nhìn của Tô Vu Mân trò chơi thứ ba thua...!đó bởi vì thật sự không thể thắng nổi.
Trò chơi thứ ba thế mà lại là đoán xem chữ cái viết tắt trên mạng có ý nghĩa là gì! Sở Ưng Trừng một tên nát tiếng Anh Fan9 đều biết cho dù ngày ngày lên mạng lướt cũng không có tác dụng.
Huống chi đối thủ còn là hai cao thủ chuyên tương tác trên mạng vậy thật sự không cần nhường cũng thua chắc.
Thế là trò chơi cuối cùng cũng thua luôn.
Tô Vu Mân vốn nghĩ tới lượt mình lên đang định quyết định chủ động báo tên.
Kết quả Sở Ưng Trừng tiện tay đè vai anh ta xuống lại ấn anh quay về chỗ ngồi chính mình trái lại không nói hai lời liền đứng dậy.
Tô Vu Mân sửng sốt ngẩng đầu nhìn cậu: "Cậu..."
"Ngồi." Sở Ưng Trừng nhỏ giọng vứt xuống câu này sau đó liền đi lên tàu lượn siêu tốc.
Sau đó...!cậu lại ở trên tàu lượn siêu tốc hát một bài hát chính khác trong album của Fan9.
Tô Vu Mân: "Chậc..."
Người dẫn chương trình cũng phục luôn rồi, chương trình cắt như thế nào thì đoạn ngắn bị trừng phạt chắc chắn phải phát thì cứ thế miễn phí cho Sở Ưng Trừng nhặt được hai đoạn hát đơn độc.
Mà trong tàu lượn siêu tốc rõ ràng còn có xoay chuyển mạnh một trăm tám mươi độ, Sở Ưng Trừng sao có thể làm được chuyện trong miệng đang đón gió còn có thể cơ bản hát rõ ràng?
Chuyện này nếu thật sự đi hỏi Sở Ưng Trừng vậy chắc chắn cậu sẽ trả lời rằng ở biên quan uống gió Tây Bắc thật luyện ra được.
Một vòng tàu lượn siêu tốc đi xuống Sở Ưng Trừng ngoài tóc hơi rối thì tinh thần vẫn ổn.
Cậu quay về tổ chương trình há miệng liền hỏi: "Trừng phạt cuối cùng là gì? Lên một lượt luôn đi."
Người dẫn chương trình vui vẻ nói: "Tôi còn là lần đầu thấy người chủ động muốn trừng phạt như thế, đừng nói là cậu vốn muốn chơi nên cố ý tới cọ chương trình của chúng tôi nha?"
"Hửm? Bị phát hiện rồi sao?" Sở Ưng Trừng cười hì hì cào cào tóc, "Nói thật tôi cứ cảm thấy tóc tôi đã thành thế này rồi vậy thì tới hai lần cũng là tới? Tranh thủ làm xong rồi chỉnh luôn một lần, nhẹ nhàng thoải mái!"
"Chúng tôi thiếu cậu chút tiền keo xịt tóc sao?" Người dẫn chương trình nói, "Được thôi, nếu cậu đã thành tâm thành ý đặt câu hỏi vậy tôi liền tuyên bố một chút trừng phạt cuối cùng.
"Trừng phạt cuối cùng là hai chọn một."
"Ơ, còn có thể chọn, thật có tính người." Sở Ưng Trừng không để ý tới đầu ổ gà bị làm rối của cậu ngược lại là nhìn thấy Tô Vu Mân đang đứng bên cạnh cuộn cuộn ngón tay, "Nói thử xem? Có phải là hai chọn một giữa nhảy cầu bungee và đu quay ba trăm sáu mươi độ?"
"Không khác lắm." Người dẫn chương trình cười hì hì, "Một là nhảy cầu bungee, một là...!thuyền hải tặc!"
Thuyền hải tặc cao nhất là lắc lư chín mươi độ, trọng điểm là gây choáng kích thích hay không chỉ là thứ yếu.
Thân là cao thủ cân bằng chuyên ở hàng ghế hẻo lánh cuối cùng chơi điện thoại Sở Ưng Trừng đương nhiên một chút cũng không sợ trò này.
Cậu hơi há miệng vừa muốn nói câu "Chỉ có thế?" Người dẫn chương trình liền tiếp tục nói: "Chẳng qua, nếu chọn thuyền hải tặc thì nhất định phải hai người cùng lên!"
Sở Ưng Trừng nói thầm vậy tiêu rồi, say xe say thuyền với sợ độ cao của Tô Vu Mân không phân cao thấp, đây còn không phải là muốn lấy mạng sao? Thế là cậu há miệng liền nói: "Nhảy bungee!"
"Thuyền hải tặc!"
Giọng nói của Tô Vu Mân đồng thời vang lên, Sở Ưng Trừng có chút kinh ngạc nhìn về phía anh ta, nhỏ giọng nói: "Không phải anh say xe sao?"
"Cũng nên đồng cam cộng khổ một lần chứ?" Tô Vu Mân cười cười, "Không sao, chỉ một lúc, còn có gió bên ngoài thổi tới không nghiêm trọng thế đâu."
Nhưng phàm là thấy gương mặt đám người từ trên thuyền hải tặc đi xuống Sở Ưng Trừng liền biết vốn không phải là chuyện như thế.
Nhưng mà Sở Ưng Trừng cũng chỉ là một tên vừa mới có "Mạng trong thôn" còn tưởng rằng Tô Vu Mân nói là thật.
"Được thôi, vậy anh đừng có cố quá."
"Không cố quá." Tô Vu Mân nói, "Mà tôi còn không lên sau này bên ngoài lại đồn chúng ta không hòa hợp."
"Chuyện này cũng có thể đồn???"
"Ừm ví dụ như nói tôi không nguyện ý tham gia tiết mục trừng phạt ép cậu một mình cậu chơi hết toàn bộ kiểu thế."
"Hết sức hoang đường, là tôi thích chơi mấy trò kích thích thế này được không!"
"Cho dù có cậu có nói như thế thì bọn họ cũng chỉ là hình tượng mà thôi tin đồn xấu nên bịa thì vẫn phải bịa." Tô Vu Mân rủ mắt cười một tiếng, "Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Mà tôi cũng nên lên rồi bằng không cứ cho cậu ống kính?"
"Ôi, tôi đây chẳng phải là..."
"Yên tâm, tôi không hiểu lầm cậu.
Đi thôi."
Tô Vu Mân dẫn theo Sở Ưng Trừng đi về phía thuyền hải tặc, nghĩ thầm tôi không hiểu lầm cậu cướp ống kính của tôi nhưng cũng không phải hoàn toàn tin tưởng cậu bởi vì vô cùng thích chơi mấy trò này mới ra mặt mãi.
Tô Vu Mân cứ cảm thấy là bởi vì chính mình lúc trước nói là sợ độ cao nên Sở Ưng Trừng mới hết lần này tới lần khác chủ động đứng ra.
Có lẽ cậu ở trên đó hát nói cậu thích mấy trò kích thích này đều là cố tỏ vẻ thoải mái.
Có thể là cậu không sợ đến thế nhưng người thường sao có thể hoàn toàn không sợ mấy trò kích thích này chứ? Bằng không mấy trò này rêu rao gì mà mạo hiểm kích thích?
Tô Vu Mân ngẫm nghĩ Sở Ưng Trừng có lẽ là bởi vì để cho tất cả những thứ này trở này hợp lý, vì để sự thật chính mình sợ độ cao không tiện lên được che giấu cho nên mới nói như thế.
Tô Vu Mân còn nhớ tới mấy quyển ghi chép của Sở Ưng Trừng có thể nhìn thấy cậu rất để tâm tới buổi hòa nhạc, còn có mấy bao cát kia cũng có thể đối với cậu là lấp đầy quyết tâm không đủ của cậu.
Sở Ưng Trừng còn cứu được Nhạc Quân cộng thêm hôm nay chủ động gánh trừng phạt, thoạt nhìn là thật sự muốn giữ mối quan hệ tốt với đồng đội.
Ấn tượng của Tô Vu Mân đối với cậu đang dần dần thay đổi.
Hoặc là nói ấn tượng còn chưa rõ ràng lắm lúc trước bây giờ đã dần dần rõ ràng.
Tô Vu Mân cũng không phải là tên khốn không hợp tình hợp lý gì, người khác giúp rồi anh cũng sẽ nhận ơn.
Cho nên trừng phạt cuối cùng Tô Vu Mân bất kể như thế nào cũng không thể ngồi yên.
Mà tổ chương trình chọn trúng Thuyền hải tặc hẳn là chính là muốn cho Tô Vu Mân vừa say xe vừa sợ độ cao có chút hiệu quả khác bằng