Dịch: Tiểu Duyên đáng yêu
***
Chờ Vạn quý phi đi hẳn rồi, Ninh Thần mới dám ngẩng đầu lên.
Hắn híp mắt lại; đây rõ ràng là người đáng sợ nhất mà hắn gặp phải sau khi tiến cung.
Không chỉ là thân phận, mà vị ấy còn là kẻ có tâm cơ, không để lộ bất cứ hỉ nộ nào ra ngoài mặt.
Nữ tử này, chắc chắn không phải một kẻ tầm thường.
Trong cung đầy rẫy nguy cơ, nếu không cẩn thận sẽ bị cuốn vào một vòng xoáy bất tường.
Ninh Thần nhận ra tiền đồ của mình thật sự mê mang.
Đáng tiếc, hoàng cung đang thực hiện lệnh giới nghiêm, khó mà trốn ra ngoài được.
“Không biết nữ nhân kia thế nào rồi? Vẫn ngoan ngoãn hay chạy loạn lung tung nữa?”
Rãnh rỗi đến mức nhàm chán, Ninh Thần tiếp tục cắn răng vịn tường, tiến từng bước mà tản bộ.
Trên đường đi, hắn cũng giáp mặt một vài thiếu niên rỗi việc khác, thế là nhếch mép khẽ cười, chào hỏi thân thiết.
Sự thật cũng chứng minh rằng, thuốc trị thương của hoàng cung quả thật là hữu dụng, có hiệu quả tốt hơn rất nhiều khi so với mấy cái loại thuốc mà lang băm hay khoác lác ở hậu thế.
Ninh Thần vẫn còn mối lo trong lòng.
Dường như trên người nữ nhân kia vẫn còn thương tích, lại chẳng thể để lộ diện ra ngoài.
Dù đang trốn kín tại phòng tịnh thân, vẫy cũng không thể đảm bảo là không bị phát hiện.
Phòng tịnh thân được bố trí ở nơi hẻo lánh nhất trong hoàng cung, rất ít thị vệ đi ngang qua, nhưng cũng không có nghĩa là có thể tùy ý ra vào.
Hoàng cung luôn là nơi mà bên trong nới lỏng, bên ngoài chặt chẽ.
Nhìn như xung quanh chẳng có ai, nhưng một khi đi ra ngoài sẽ lập tức phát hiện là có vô số cấm quân thủ vệ.
Ninh Thần vẫn tin rằng, nếu có người dám lén lút chạy ra bên ngoài vào thời điểm này, kết quả chắc chắn sẽ là bị cấm quân bằm nát rồi mang cho chó ăn.
Hắn cũng không dám trở về phòng tịnh thân để xem qua nữ nhân kia.
Mấy ngày gần đây là thời kỳ mẫn cảm; nữ nhân ngốc nghếch kia dám tiến cung để ám sát Thiên tử của Đại Hạ, nghiêm trọng đến mức như chọc thủng bầu trời; miễn ai liên lụy vào, chắc chắn sẽ rước lấy họa sát thân.
Tục ngữ nói, hạnh phúc đôi khi chỉ là thấy ngứa và có thể gãi được, còn bất hạnh chính là quá ngứa ngáy mà không thể nào với tay gãi được.
Giờ phút này, Ninh Thần biết mình chính là một kẻ bất hạnh.
Rõ ràng, hắn rất ngứa ngáy trong lòng, muốn đi phòng tịnh thân để xem xét nữ nhân ấy ra sau, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nào đi qua bên đó được.
“Kẻ chính diện cũng đang quan sát, mà kẻ phản diện cũng đang lăm le...!Thôi, dạo tiếp một vòng rồi mình về phòng ngủ vậy.”
Ninh Thần lấy ra một đồng tiền từ trong người, lẩm bẩm gì đó trong miệng rồi vung tay bắn đồng tiền bay lên cao.
Đồng tiền ấy vẽ nên một đường parabol xinh đẹp giữa không trung, sau đó rơi mạnh xuống đất trước khi lăn thẳng về một hướng nào đó.
Thấy đồng tiền sắp sửa lăn mất, Ninh Thần vội vàng đuổi theo ngay.
Đây chính là gia sản còn lại duy nhất trên người hắn.
Nếu lúc này có người hỏi Ninh Thần, nhu cầu quan trọng nhất của một đời người là tiền hay mạng sống, hắn chắn chắn sẽ quyết đoán mà đáp rằng: chính là tiền.
Quả nhiên, vì quá sốt ruột mà Ninh Thần bất chấp luôn vết thương giữa hai chân, cắn răng đuổi theo đồng tiền đang lăn đi kia.
Tục ngữ nói, phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí.
Tục ngữ còn nói thêm, thân đã xui xẻo, dù uống nước lạnh cũng sẽ tê hết cả răng.
Tục ngữ lại bảo thêm, đừng tìm đường chết thì sẽ không phải chết.
Ninh Thần chính là kiểu người đã bị tê hết kẽ răng mà còn dám tìm đường chết đấy.
Vì mãi mê đuổi theo đồng tiền, hắn chẳng thèm nhìn trước nhìn sau gì cả.
Thế là, sau khi đột ngột đụng đầu vào một hình thể gì đó cực kỳ mềm mại, hắn mới kịp thời nhận ra là có gì đó không ổn vừa xảy ra.
Trong lúc cuống quít ngẩng đầu, đập vào mắt hắn là một vị phu nhân xinh đẹp mặc trang phục có hoa văn hình phượng cực kỳ tôn quý hoa lệ.
Nàng ấy ước chừng 35 xuân xanh, ánh mắt vui vẻ đong đầy nét dịu dàng, nhưng lại khiến Ninh Thần thầm khiếp sợ.
“Nô tài nhà ai, dám to gan lớn mật kinh động đến phụng thể của Hoàng hậu nương nương? Dù có đến 10 cái đầu, cũng không đủ chém đấy.”
“thực xin lỗi, thực xin lỗi” Trong cơn kinh hoảng, Ninh Thần vội vàng lui về phía sau hai bước, luôn mồm xin lỗi.
Nhưng vừa mới mở miệng ra, hắn hận đến mức không thể tự tát mình một cái.
Bởi vì, hắn lại nói sai lời nữa rồi.
Dám nói xin lỗi với Hoàng hậu nương nương ư, ngốc gì mà ngốc dữ vậy trời! Cũng tại nữ nhân ngốc kia! Ở chung với kẻ ngốc quá lâu, đầu óc của hắn cũng mụ mị cả rồi.
Gã thái giám quản sự “kênh kiệu” đang hầu cận bên cạnh hoàng hậu sa sầm cả mặt, kẻ này đúng là chẳng hiểu quy củ gì cả mà.
“Kinh hoảng như thế sao? Có chuyện gì xảy ra đấy?”
Trưởng Tôn Vô Ưu khẽ vươn tay, ngăn cản lão thái giám tiếp tục hỏi tội.
Nàng mỉm cười, nhìn thiếu niên khỏe mạnh kháu khỉnh trước mắt, dịu dàng hỏi.
Vừa nghe câu hỏi của Trưởng Tôn, Ninh Thần vô thức nhìn về phía đồng tiền đã ngừng lăn trên mặt đất.
Lúc này, hắn vô cùng hối hận, chỉ muốn đập đầu vào đồng tiền kia rồi chết quách cho xong.
Cổ nhân có câu: Muốn tiền, không muốn mạng! Chẳng lẽ đó là do lấy hắn làm gương ư?
Theo ánh mắt của Ninh Thần, Trưởng Tôn Vô Ưu nhìn về phía đồng tiền trên mặt đất kia, để rồi chợt cúi người nhặt lên ngay lập tức..
Thấy đồng tiền của mình bị Trưởng Tôn nhặt lên, Ninh Thần vô thức định mở miệng đòi lại nhưng kịp hoàn hồn lập tức.
Hắn làm sao dám đòi lại cơ chứ? Rốt cuộc, bản thân rơi vào trường hợp xoắn xuýt cả buổi, còn quên luôn là mình vừa đụng trúng Hoàng hậu nương nương.
.
Truyện Hệ Thống
Kỳ thật, cũng không thể trách Ninh Thần trong chuyện này.
Hắn là một người của thế giới hiện đại, mà nếu bảo một người hiện đại nảy sinh lòng kính sợ chân chính đối với Hoàng quyền - đây là một điều chắc chắn không thể nào xảy ra.
Mặc dù Ninh Thần đã liên tục tự nhắc nhở bản thân phải chú ý về vấn đề thân phận, nhưng chỉ cần vô ý một chút là hắn quên bén ngay cái lòng kính sợ giả tạo này.
Trưởng Tôn quan sát đồng tiền trong tay một cách cẩn thận, sau đó cũng nhận ra là vật này chẳng có gì đặc biệt cả.
Tiếp theo, vì thấy thái độ rối rắm muốn đòi lại đồng tiền nhưng thiếu đi mấy phần can đảm của thiếu niên trước mắt, nàng không khỏi thầm buồn cười.
Bao nhiêu năm qua, nàng chưa từng gặp một ai thú vị như cậu nhóc này.
“Cẩn thận một chút! Nội cung khác hẳn bên ngoài! Nhớ phải tuân thủ quy củ đấy!” Trưởng Tôn Vô Ưu hảo tâm nhắc nhở một câu rồi bỗng nhiên nhẹ nhàng bước đi, tiếp tục tiến về phía trước.
“Đồng tiền của ta...”
Trơ mắt nhìn đồng tiền của mình vuột khỏi tầm tay một lần nữa, Ninh Thần giơ tay lên rồi lại bất lực buông thõng xuống.
Đường đường là Hoàng hậu của Đại Hạ, ấy thế mà lại trấn lột một đồng tiền từ tay một tiểu thái giám như hắn à? Đây đúng kiểu, có chức có quyền rồi có thể tùy ý trấn áp bóc lột người khác sao?
...!
“Nương nương! Hắn vẫn còn nhìn chằm chằm vào ngài kìa.” Bên cạnh Trưởng Tôn, một vị cung nữ với dung nhan điềm đạm hạ giọng nhắc nhở.
“Ha ha! Phỏng chừng là vì hắn còn tiếc nuối đồng tiền ấy đấy.
Tiểu tử đó rất thú vị! Nếu bổn cung đã lấy một đồng tiền của hắn, vậy sẽ giúp hắn một lần nhé.
Truyền lệnh cho nội phủ, điều hắn đến làm việc tại Vị Ương cung đi.”
...!
Ninh Thần còn không biết, Trưởng Tôn vừa mở miệng là đã hoạch định tương lai cho hắn cả rồi.
Đương nhiên, nếu có thể biết trước chuyện này, Ninh Thần chắc chắn thà chết không quy hàng nha.
Dù là dùng cách một khóc, hai nháo, ba treo cổ, hắn cũng sẽ quyết tâm yêu cầu Trưởng Tôn thu hồi cái ân điển kia đi.
Hắn vốn dĩ muốn bỏ trốn cơ mà, nếu đến Vị Ương cung thì cả đời này, hắn cũng đừng mong trốn thoát.
Mất đi đồng tiền kia, Ninh Thần cảm giác tâm tình của mình sa sút hẳn.
Hắn xụ mắt xuống, tạo dựng nên một hình tượng cực kỳ khó chịu, người lạ chớ đến gần.
Ngẫm lại một chút, đúng thật là đồng tiền khi rơi xuống đất sẽ có dạng dựng đứng lên, chắc chắn sẽ lăn đi khá xa.
Nữ nhân ngốc nghếch kia, nàng hại chết ta rồi!
Trải qua nhiều lần kinh sợ, Ninh Thần triệt để xác nhận một điều, rằng có quá nhiều boss khủng