Dịch: Tiểu Duyên đáng yêu
***
Trưởng Tôn biết rõ rằng, nàng không thể quay về phủ Trưởng Tôn ngay bây giờ.
Nếu bọn thích khách đã biết nàng xuất cung, vậy nhất định sẽ đợi nàng trên đường về phủ.
Thật khó tin khi thế lực đứng sau đám thích khách kia đã có thể thẩm thấu đến Hoàng thành và thậm chí là cả Hoàng cung như vậy.
Chẳng những thế, từng vụ hành thích đã xảy ra liên tiếp nhau, mà lần sau còn ly kỳ hơn lần trước.
Hiện tại, nếu không nhờ Thanh Ninh bất chấp mạng sống bảo vệ, nàng chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi tai ương.
Ninh Thần và Thanh Ninh vẫn chưa tỉnh lại.
Trưởng Tôn luôn cảm giác Ninh Thần là một đứa trẻ rất đặc biệt.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, nàng đã cảm thấy như vậy.
Người đời đều bảo rằng, cao xử bất thắng hàn (người chức cao quyền trọng sẽ ko tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, ko có bạn tri kỷ).
Kể từ khi trở thành Hoàng hậu của Đại Hạ, nàng đều phải trải nghiệm cảm giác này từng giờ từng khắc.
Thậm chí không biết từ khi nào, ngay cả những người thân cận nhất trong dòng tộc cũng mơ hồ mang theo một phần cung kính khi tiếp túc với nàng.
Thanh Ninh là do một tay nàng đùm bọc mà lớn lên, thế nên cực kỳ thân thiết với nàng.
Nhưng chính vì mối quan hệ như vậy, thái độ của Thanh Ninh đối với nàng lại thiên về tôn trọng, hơn là thân cận.
Nếu phải nói là còn loại cảm xúc nào khác hay không, thì chủ yếu vẫn là do Thanh Ninh mang ơn nàng.
Nhưng vào lần đầu tiên khi gặp Ninh Thần, nàng đã trông thấy một thanh niên khỏe mạnh, kháu khỉnh đang chạy đuổi theo một vật gì đó.
Vì tò mò, nàng cũng không quấy rầy hắn.
Ai biết được, thiếu niên đó lại đâm sầm vào ngực nàng.
Cuối cùng hỏi ra mới biết, tên nhãi ranh đó đang rượt theo một miếng đồng tiền.
Từ ánh mắt của Ninh Thần, nàng không hề nhìn thấy những kiểu cảm xúc như khen ngợi, dối trá, hay thậm chí là sợ hãi, giống như những người khác khi gặp nàng.
Mặc dù thiếu niên ấy trông có vẻ hơi chột dạ, nhưng rõ ràng là hắn còn hơi xấu hổ khi tông trúng nàng.
Và đến khi nàng nhặt lấy đồng tiền của hắn, tên tiểu tử đó còn định mở miệng đòi lại nữa.
Sau đó, nàng bảo Thanh Ninh điều động Ninh Thần đến cung Vị Ương.
Nàng biết rõ, một đứa trẻ như vậy chắc chắn sẽ gặp rắc rối nếu công tác ở nơi khác.
Nhưng điều khiến nàng ngạc nhiên hơn chính là, dường như Ninh Thần còn không cảm ơn nàng vì hành vi thuyên chuyển này.
Vào cái buổi gặp lại kia, nàng vẫn còn nhớ rõ điệu bộ trông vô cùng bất đắc dĩ của hắn.
Chuyện xảy ra tiếp theo liên quan đến ‘Huỳnh Hoặc thủ tâm’ còn bất ngờ hơn.
Vì lý do đó, nàng đã đặc biệt triệu kiến Ninh Thần đến để xác nhận sự thật.
Cả đời này, nàng đã gặp qua biết bao nhiêu người.
Nếu kẻ đối diện là bọn già khú có tuổi đời mấy chục năm, có lẽ còn có thể giấu giếm được nàng.
Nhưng Ninh Thần chỉ bất quá khoảng 15 – 16 tuổi, có nói dối hay không thì nàng chỉ nghe qua một hai câu là biết rõ.
‘Huỳnh Hoặc thủ tâm’ vốn dĩ cũng chẳng quan trọng mấy, nhưng cuối cùng lại trở thành một sự kiện trọng đại khi xuất hiện vào thời điểm tế nhị này.
Hạ hoàng đã quyết định xuất binh, trong khi Khâm Thiên Giám biết rõ thiên tượng mê hoặc kia nhưng chọn cách giấu nhẹm đi.
Bọn họ có mục đích gì? Chỉ vừa nghĩ đến thôi, đã khiến lòng người cảm thấy vô cùng giá lạnh.
Hôm nay, khi nàng vừa xuất cung thì Thanh Ninh lại tóm cổ Ninh Thần đi theo.
Tuy nhiên, nàng chỉ thoáng ngạc nhiên mà thôi, không hỏi thêm gì cả.
Ấy thế mà, điều khiến nàng thực sự ngạc nhiên trong ngày hôm nay chính là biểu hiện của Ninh Thần.
Từ lúc kéo nàng bỏ chạy cho đến khi Ninh Thần đến hiệu thuốc rồi nhờ vả lão chưởng quỹ tìm cho hắn một phần lưu huỳnh, đá lửa và thuốc bột, sau đó hắn bình tĩnh mà hí hoáy chế tạo một thứ gì đó mà nàng chưa từng gặp qua.
Về sau, nàng sai lão chưởng quỹ đi dò la xung quanh khu vực mà nàng từng bị hành thích.
Lão chưởng quỹ quay về và bẩm báo rằng, một nửa con phố nơi đó đã bị oanh tạc đến mức biến dạng hoàn toàn; khi quan binh đến, nơi nơi đều là xương cốt máu thịt nằm đầy đất.
Biểu hiện bất ngờ liên tục của Ninh Thần như vậy khiến nàng càng giật mình hơn.
Thậm chí, nàng còn cố ý hỏi lão chưởng quỹ về việc truyền máu cho Thanh Ninh.
Tuy nhiên, lão chưởng quỹ khẳng định rằng, trên đời này chưa từng có khái niệm truyền máu để chữa bệnh hay chữa thương, chẳng những thế mà trong y thư cũng chưa từng đề cập đến.
Nhưng dù nàng tin hay không tin, mạch tượng của Thanh Ninh đang dần ổn định lại, hiển nhiên là đã thoát khỏi tử quan rồi.
Tuy nhiên lần này, Trưởng Tôn quyết định che giấu việc Ninh Thần đã cứu nàng, đồng thời cũng áp chế luôn chuyện Ninh Thần là người đầu tiên nhắc nhở nàng về thiên tượng Huỳnh Hoặc kia.
Đây không phải là một sự chèn ép bất công, mà là một phương pháp nhằm bảo vệ hắn.
Dù sau đi nữa, thiếu niên kia chẳng có gốc gác gì nhưng lại đột nhiên lập công lớn đến thế, vậy sẽ rất dễ bị người khác đố kỵ rồi bày mưu hãm hại.
Đoán rằng vụ hành thích nàng đã được truyền tin đến Hoàng cung, nhưng vì nhờ có Ninh Thần dẫn nàng chạy trốn vào đám người đang chạy loạn, sau đó Thanh Ninh cũng được đưa đi, cuối cùng đến lúc này thì chẳng còn ai nắm được hành tung của nàng cả.
Nàng cũng từng nghĩ đến việc yêu cầu chưởng quỹ đến phủ Trưởng Tôn để báo tin, nhưng sau đó bèn gạt phăng ý định ấy đi.
Nếu bị người hữu tâm chú ý đến, e rằng chân trước của chưởng quỹ vừa bước đến phủ Trưởng Tôn, chân sau vừa nhích thì đã có người ghé thăm hiệu thuốc Độ An rồi.
Trên thực tế, nhân tuyển tốt nhất để đi báo tin tại phủ Trưởng Tôn chính là Ninh Thần.
Bởi vì khuôn mặt lạ lẫm, khác hẳn với lão chưởng quỹ của hiệu thuốc Độ An bị nhiều người biết đến, dù vẫn sẽ bị người khác chú ý nhưng chẳng ai có thể biết hắn đi từ đâu đến phủ Trưởng Tôn.
“Nước...!nước!”
Lúc này trên giường, Ninh Thần hé mắt, mơ mơ màng màng hô to một tiếng.
Nghe giọng nói của Ninh Thần vang lên, Trưởng Tôn mới định thần lại, rót một cốc nước trên bàn trước khi tiến đến bên giường, cẩn thận nâng Ninh Thần dậy rồi đưa nước vào miệng hắn.
Trong lúc mơ màng, Ninh Thần cũng không thể biết người trước mặt hiện tại chính là Trưởng Tôn mà bản thân sợ nhất.
Hắn hơi nhếch người lên, uống mấy ngụm nước, sau đó mới đẩy cốc ra, xoay người ngủ tiếp.
Trưởng Tôn bất đắc dĩ mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên trong đời khiến nàng phải hầu hạ một người như thế, mà ngay cả Hạ hoàng hiện tại cũng không có được phúc phần này.
Bên kia, Thanh Ninh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Dù gì đi nữa, nàng ta đã bị thương nặng như vậy, không thể tỉnh lại trong nhất thời.
Cũng may, tại đây là hiệu thuốc nên chẳng sợ thiếu thốn thuốc men.
Chỉ cần qua cơn nguy hiểm, sớm muộn gì cũng sẽ bình phục lại.
Bất tri bất giác, trời đã tối sầm, màn đêm sắp buông xuống.
Thiên tượng Huỳnh Hoặc là một sự kiện mà Trưởng Tôn cực kỳ quan tâm.
Thế nên, nàng bèn bước đến cạnh cửa sổ, chờ đợi thời khắc ấy.
...!
Cùng lúc đó, bên trong điện Thiên Dụ tại Hoàng cung Đại Hạ, Hạ hoàng đang đứng một mình trước đại điện, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Bộ long bào của y tung bay trong gió đêm; dù hiện tại là cảnh đêm lạnh sương giăng, nhưng không một ai dám bước tới để nhắc nhở y nhớ giữ gìn long thể.
Trên bầu trời phía Nam, Đế tinh Tâm Túc vẫn sáng óng ánh như mọi khi, còn Huỳnh Hoặc bên cạnh vẫn mờ ảo như đêm qua, dường như không có gì thay đổi cả.
Thế nhưng mà, kẻ hữu tâm quan sát đều nhận định rằng, khoảng cách của hai ngôi sao ấy đã thực sự gần sát nhau rồi.
...!
Ở phía Tây của triều nhà Hạ, từ một tòa Thần điện hoang vắng vô danh, một thanh niên trông bình thường đến mức không thể nào bình thường hơn cất bước tiến ra bên ngoài.
Đó chỉ là một bước đi bình thường, nhưng lại có thể vượt qua một khoảng cách muôn trùng xa xôi.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc mà vị đạo sĩ kia bước ra khỏi tòa Thần điện, khu vực hoang vu cằn cỗi ban đầu ấy đã biến mất một cách kỳ lạ, như thể địa phương đó chưa từng xuất hiện qua.
Thế nhân không biết, rằng tòa Thần điện vừa biến mất ấy chính là tòa Đệ nhất điện của Vĩnh Dạ Thần Giáo, càng không biết thanh niên trẻ tuổi vừa bước đi kia chính là Thần tử của Thần giáo.
Huỳnh Hoặc thủ tâm, trần thế chịu cảnh đêm trường suốt trăm năm!
Đây chính là điềm báo trước của Vĩnh Dạ!
Đồng thời, lời tiên đoán tương tự cũng đã dồn dập xuất hiện tại Vương đình Cổ Mông ở phương Bắc, Độ Ách tự ở Tây Nam và thư viện Thiên Thương của Đại Hạ.
...!
Đúng lúc này, bầu trời rốt cuộc cũng xuất hiện một sự biến hóa cực kỳ chấn động.
Vốn dĩ ngôi sao Huỳnh Hoặc đang trong trạng thái mờ mịt, nay lại đột