Cố Mạn bỏ chạy về Dạ Yên cung, y đi đến phòng luyện đan trước đây của mình để làm vài thứ. Châu Mộc nhìn thấy y đi về hướng đấy liền chạy theo ôm lấy người lại lo lắng hỏi.
- Chủ nhân, người lại muốn làm gì nữa?
- Ta đi luyện đan đầu độc chết hết lũ kia.
- Chủ nhân à… không được đâu, thay vì gϊếŧ người sao người lại không làm tốt phần thi của mình để cho đám người kia mất mặt?
Cố Mạn khựng người, y nhìn Châu Mộc thở dài.
- Ngươi nghĩ ta không muốn sao? Đến gảy đàn ta còn không làm được thì mấy thứ như họa, hay thêu gì đấy ta phải làm sao?
Châu Mộc chớp chớp mắt, y thấy có gì đó không đúng, chủ nhân y lại không biết gảy đàn vậy cái khi nãy là ai gảy? Châu Mộc nhìn Cố Mạn có chút nghi ngờ, y nhìn Cố Mạn từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi lại.
- Vậy… lúc nãy… người thật sự đánh đại sao?
Cố Mạn gật đầu, y quay lưng đi liền bị Châu Mộc bế lên lên rồi chạy đi, y chạy đến đại sảnh vì mọi người đang ở đấy. Đặt Cố Mạn xuống, Châu Mộc nhìn mọi người vội vàng nói.
- Có ai tin bài đàn khi nãy của chủ nhân chỉ là đánh đại không?
- Ý ngươi là sao?
Châu Vĩnh vẫn chưa hiểu ý Châu Mộc, rõ ràng Cố Mạn đánh điêu luyện như vậy mà nói không?
Châu Mộc lắc đầu, y nhìn sang Cố Mạn bên cạnh mình muốn để tự chủ nhân mình nói ra. Cố Mạn thở dài bất lực, y đi đến ngồi xuống bên cạnh Gia Dung vừa chơi đùa với bé con vừa lên tiếng.
- Quả thật ta không biết đánh, chỉ nhìn qua năm người kia chơi rồi đánh theo thôi.
- …
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Hạ Hạ nuốt khan một tiếng rồi hỏi lại.
- Vậy còn mấy cái như thêu, thi, họa… huynh vẫn biết chứ?
Cố Mạn lắc đầu, mấy cái đó y hoàn toàn không hiểu nó là cái gì chứ đừng nói biết hay không?
Hạ Hạ nghe xong vội đi về phòng mình, một lát sau nàng đi đến mang theo rất nhiều thứ. Cố Mạn nhìn mấy thứ có trong giỏ của Hạ Hạ, Cố Mạn nuốt nước bọt đứng dậy lùi dần ra cửa. Nhưng ý định đó của y đã bị năm người Châu Mộc nắm rõ nê đã chặn cửa từ trước.
Tiểu Hồng thấy Cố Mạn cứ tránh né liền mỉm cười.
- Tiểu Mai, Duệ vương có phải là rất thích mấy cô nương đó phải không? Chỉ cần người cuối cùng chiến thắng sẽ lên làm vương hậu đấy.
Tiểu Mai gật đầu vội vàng bồi thêm mấy câu.
- Vâng, ta còn nghe nói hai cung Mạn Châu và cung Sa Hoa sẽ dành cho người chiến thắng đấy. Nghe nói không cũng thích rồi.
Cố Mạn nghe nhắc đến việc lập hậu không hiểu sao trong lòng lại khó chịu, y đi lại bàn ngồi xuống nhìn túi thơm trên tay Hạ Hạ lạnh giọng hỏi nàng.
- Cái này thêu sao?
- Để ta dạy huynh.
Duệ vương đang trong thư phòng xem tấu chương bất ngờ cánh cửa bật mở, hắn khó chịu ngẩng mặt nhìn ra bên ngoài vì thấy cửa mở lại không có người đi vào. Hắn định ra ngoài xem sao đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng hỏi.
- Ngươi định đi đâu vậy?
- Cố Mạn?
Duệ vương giật mình nhận ra đó là Cố Mạn, hắn ngạc nhiên khi thấy y đứng bên mình từ lúc nào. Hắn không hề cảm nhận được bước chân hay hơi thở của y, quả thật y không khác gì ma quỷ cả. Duệ vương gượng cười, bỏ tấu chương trên tay mình xuống nhìn y nghiêm giọng.
- Ngươi vào đây khi nào?
Cố Mạn chỉ tay về phía cánh cửa, y bình thản trả lời hắn.
- Ngay khi cửa vừa mở.
- Nhưng ta không hề thấy ngươi đi vào?
- Là ma nên không thấy được.
Duệ vương biết y đang dỗi, hắn đứng dậy nắm tay y đi ra ngoài. Hắn đưa y đến Sa Hoa cung, nhìn thấy vườn mạn châu sa hoa mà mình thích sắp phải trở thành nơi vui vẻ của người khác liền khó chịu giật tay mình ra khỏi tay hắn. Duệ vương chau mày, hắn nhìn bàn tay mình đang trơ trọi giữa không trung không hiểu sao lại cảm thấy hụt hẫng.
Cố Mạn lướt qua khỏi hắn, đi đến gốc cây táo quen thuộc ngồi xuống ôm lấy thỏ mà chơi đùa. Duệ vương biết y có tâm trạng âm thầm nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh lên tiếng hỏi thăm y.
- Ngươi có chuyện gì giấu ta sao?
Cố Mạn lắc đầu, y không nói gì chỉ im lặng bế thỏ con trên tay chơi đùa với nó. Nhìn y như thế Duệ vương còn lúc càng cảm thấy khó chịu hơn, hắn nắm chặt tay y gằn giọng hỏi.
- Cố Mạn, ngươi đang giấu ta chuyện gì sao?
Cố Mạn ngẩng mặt nhìn hắn, viền mắt đỏ ửng, gương mặt ủy khuất như hắn đã gây ra tội lỗi gì đấy. Duệ vương vội buông tay y ra, hắn giữ chặt hai vai y lo lắng hỏi.
- Rốt cuộc ngươi có chuyện gì vậy? Có phải đã có chuyện gì không? Hay có ai ức hϊếp ngươi?
Cố Mạn nghe hắn hỏi lại còn khóc lớn, Duệ vương luống cuống đây là lần đầu tiên hắn thấy y khóc như thế này nên có phần không biết làm cách nào để y thôi khóc. Duệ vương loay hoay một lúc đành ôm y vào lòng, để cho y khóc, khóc xong biết đâu tâm trạng y sẽ đỡ hơn trước thì sao?
Cố Mạn ôm chặt lấy hắn, y khóc như một đứa trẻ, nhớ đến lời Tiểu Hồng và Tiểu Mai nói thì
lại khóc nhiều hơn. Y thật sự không muốn hai cung này sẽ rơi vào tay người khác hay muốn kẻ thứ ba được bước vào đây. Nếu không muốn ai đặt chân vào đây dù chỉ một bước thì y lại không muốn ai chạm vào Bá Duệ của y dùng là sợi tóc cũng không được.
Ai nói y ích kỷ cũng được, nói y điên loạn hay gì cũng được, dùng y gặp Bá Duệ chỉ mới mấy ngày nhưng y thật sự rất rất thích hắn. Không muốn chia sẽ hắn với bất kỳ ai, đặt biệt là năm người kia nhìn họ ai cũng đều thâm độc nên không hề xứng với hắn.
Cố Mạn cứ vừa khóc vừa suy nghĩ rồi ngủ lúc nào không hay, Duệ vương nghe tiếng thở đều trong người mình chỉ biết lắc đầu mỉm cười. Vuốt lại mấy lọn tóc rối cho y, hắn nhẹ nhàng hôn lên tóc y, ánh mắt lộ rõ hạnh phúc. Hắn cứ ôm chặt y vào người, cẩn thận vỗ nhẹ lên lưng y để y có thể dễ chịu hơn khi ngủ.
Chuyện Duệ vương quan tâm Cố Duệ năm người kia cũng rõ nhưng họ không tin Duệ vương lại đi thích một tên nam nhân như y. Họ chắc chắn Duệ vương chỉ là nhất thời bị vẻ đẹp kia của hắn lu mờ, chỉ cần họ thể hiện tốt chắc chắn sẽ được người để ý đến.
Một trong số họ đã cho người chuẩn bị ít canh bổ muốn mang đến cho Duệ vương để lấy lòng hắn trước. Nhưng còn chưa kịp ra khỏi tẩm cung của mình ả ta đã bị lính canh bên ngoài chặn lại không cho bước tiếp.
- Xin thứ lỗi nhưng Tào tiểu thư xin mời quay vào bên trong.
- Ngươi… ai cho ngươi dám cản đường tiểu thư nhà chúng ta?
- Đây là lệnh của thừa tướng và đại tướng quân, không cho ai ra khỏi tẩm cung cho đến ngày thi tiếp theo. Đây là lệnh.
Người của Tào tiểu thư muốn hơn thua với đám lính canh trước mặt nhưng đám người kia không hề sợ hãi mà ngược lại rút kiếm đe dọa ngược lại Tào tiểu thư.
- Hạ tướng quân có lệnh, ai kháng lệnh gϊếŧ không tha. Tào tiểu thư xin mời bên trong, đây là hoàng cung lưỡi kiếm vô tình.
Tào tiểu thư biết mình không thể nào ra ngoài đành đưa giỏ canh mình vừa làm xong cho tên lính kia nhờ hắn mang đến Duệ vương. Nhưng người kia lập tức hất đổ nó tức giận quát lớn.
- Tào tiểu thư mời vào lại bên trong học lại nội quy nhập cung, nếu chuyện này để cho quận chúa biết được đầu người chưa chắc sẽ còn. Mời.
Tào tiểu thư chỉ biết quay về phòng mình tức giận cũng chỉ biết nuốt vào bên trong, ả nhìn vào quyển sách đặt gần đấy rồi cho người đem đến cho mình xem. Ả lật trang đầu tiên đã trố mắt ngạc nhiên khi thấy trong cung có đến năm nghìn chín trăm chín mươi chín nội quy, cái đó là chưa kể đến chuyện hình phạt cho mấy cái nội quy kia được viết riêng biệt.
Và đây cũng là một phần trong cuộc thi, họ sẽ chọn bất kỳ một ngày để hỏi về vấn đề này xem xem trí nhớ của sáu người ai mới thực sự là thông minh. Tào tiểu thư dở khóc dở cười, ả chỉ đành ngồi học được chừng nào thì hay thừng đó.
Trong Sa Hoa cung Cố mạn vẫn còn ngủ, y ngủ say đến nổi chảy cả nước bọt lên người hắn mà vẫn không hề hay biết. Duệ vương chỉ biết cười trừ, hắn sợ y nếu ngủ nữa sẽ đói bụng nên đã gọi y dậy.
Cố Mạn khẽ cự người rồi lại rúc vào người hắn tiếp tục ngủ, đến khi bụng y sôi lên phát ra tiếng kêu thì mới chịu mở mắt. Còn đang mắt nhắm mắt mở y ngẩng mặt nhìn thấy gương mặt nam tính góc cạnh của hắn đang tựa đầu vào gốc táo mà thϊếp đi.
Cố Mạn vô thức đưa tay vẽ lại từng đường nét trên gương mặt của hắn lại nhịn không được mà che miệng cười khúc khích.
- Ngươi đang cười ta sao?
- A… ngươi dậy khi nào vậy?
- Ta không có ngủ.
Cố Mạn bĩu môi, đẩy hắn ra rồi ngồi sang một bên, ngước mặt nhìn lên trời bỗng đập vào mắt y là trái táo to đỏ mọng ở trên cao. Duệ vương thấy ánh mắt long lên thèm thuồng của y không nói gì xoa đầu y đứng dậy rồi trèo lên cây để hái nó cho y. Chỉ cần là điều y muốn Duệ vương hắn dù sang núi lấp biển cũng sẽ làm.