Lý Thịnh bị cậu nói cho nghẹn: “Em… vậy hai người thỏa thuận kết hôn hả?? Kỳ hạn bao lâu? Có hợp đồng không??”
Quý Văn Cảnh như là đột nhiên ý thức được vấn đề này, cậu nhớ lại mấy chục phút hỗn loạn ngày hôm nay: “Hình như cũng không thỏa thuận gì, chỉ là em với ảnh kết hôn, ảnh giúp em giải quyết phiền toái trước mắt, không kỳ hạn.”
Lý Thịnh vỗ vỗ trán mình, cảm thấy mấy năm ở trong giới giải trí của Quý Văn Cảnh xem như là lăn lộn uổng, vẫn ngây thơ hệt như bé thỏ trắng, người khác nói cái gì cũng tin, hắn mới vừa muốn mở miệng giáo dục, liền thấy Quý Văn Cảnh rót cho hắn ly nước, hơi ngượng ngùng nói: “Huống hồ chỉ có kết hôn với ảnh, em mới không có nỗi lo về sau mà phản kích Thành Hải, trước đây sợ bọn họ thật sự tổn thương mẹ em, rất nhiều chuyện đều không dám làm, tuy rằng Vương tổng nói sẽ giúp em dẹp yên.”
“Nhưng em vẫn muốn trả lễ lại bọn họ một chút.”
Lý Thịnh đột nhiên nghĩ đến đầu đuôi câu chuyện cậu bị đóng băng lần này, không nói nữa, không thể trách hắn mắt mù, thường thường quên mất Quý Văn Cảnh không phải một người dễ ức hiếp.
Nhưng vấn đề là, có ai lúc nói mấy lời hung ác như trả đũa này, còn có thể cúi đầu ngại ngùng áy náy? Quả thực chính là che mắt người khác!
Vương tổng từng ăn cưới không ít, nhưng mình kết hôn thì lại là lần đầu, hắn đứng ở chính giữa giáo đường, nhìn nam thần trong lòng từng bước một đi về phía mình, âu phục trắng như tuyết mặc trên người Quý Văn Cảnh hệt như hoàng tử cao quý không nhiễm bụi trần, trong lòng hắn “rầm rầm” vang vọng, như là có mấy chục con hươu con đồng thời va vào lòng hắn ngứa ngáy, nam thần thiệt đẹp mắt, gương mặt tuấn mỹ mang theo một nụ cười ngại ngùng, thảm đỏ thật dài làm cho bọn họ từng chút một tiến đến gần nhau, mãi đến khi hai người mặt đối mặt đứng sóng vai, cha sứ ở bên tai nói liên miên, nói ra lời thề êm tai nhất đời, hắn lấy ra nhẫn kết hôn mình đã chuẩn bị hồi lâu, muốn đeo vào tay nam thần, nhưng làm thế nào cũng đeo không vào, hắn gấp đến độ vầng trán đổ mồ hôi, muốn xem xem đây rốt cuộc là nhẫn kém chất lượng nhà ai làm, số đo cũng đo không đúng, còn chưa có đeo lên, đã thấy nam thần rưng rưng đôi mắt hồn nhiên động lòng người, hỏi hắn: “Vương Hoài Phong, sao anh lại đưa em một bình keo xịt tóc?”
Vương Hoài Phong nhất thời trợn mắt lên, bật dậy từ trên giường, hắn ngắm nhìn bốn phía, lắc lắc cái đầu đã gội nửa buổi, chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, miệng hàm hồ mắng tiếng “mẹ nó” xong lại nằm trở về.
Tối hôm qua ảo tưởng về lễ cưới long trọng xém nữa mất ngủ, lúc này lại bị ác mộng đáng thức, càng lăn qua lộn lại ngủ không được, hắn đốt điếu thuốc ngậm lên miệng trực tiếp xuống giường, mái tóc không còn keo xịt cố định nhìn hơi ngổn ngang, khiến hắn lộ ra vẻ lười biếng gợi cảm, sắc trời ngoài cửa sổ còn chưa sáng hẳn, hắn để trần thân trên trần luôn chân, đi tới trước bàn đọc sách cầm lên một cái khung ảnh, trên gương mặt vốn không có biểu tình gì, tức khắc treo lên một nụ cười, hắn hôn “bẹp” một cái với khung ảnh, khàn khàn cười nói: “Rốt cuộc cũng đến bên cạnh tôi, tiểu nam thần.”
Tiệc cưới long trọng đương nhiên là chỉ ở trong đầu mỗi mình Vương tổng, hai người hẹn thời gian, trước trước sau sau xong xuôi thủ tục không tới một tiếng đồng hồ, Quý Văn Cảnh không có hành lý gì, trực tiếp xách giỏ vào ở. Cậu vốn tưởng rằng theo cái style thẩm mỹ tóc của Vương Hoài Phong, phong cách trang trí trong phòng hẳn phải thuộc dạng tráng lệ giàu sụ, sau khi vào cửa mới phát hiện màu sắc phối hợp hợp lý, nhẹ nhàng khoan khoái, nhìn còn rất thoải mái.
Trong phòng có không ít vật trang trí màu xanh da trời, cậu xách hành lý quay đầu lại hỏi: “Vương tổng cũng thích màu xanh lam hả?”
Ngày đầu tiên tân hôn đại hỉ của Vương Hoài Phong, cố ý nghỉ một ngày dọn nhà với nam thần, hôm nay hắn không dám phun nhiều keo xịt tóc như vậy, nhìn hơi hơi bình thường chút, nghe thấy câu hỏi của Quý Văn Cảnh cũng không trả lời, mà là nhanh chân đi đến bên cạnh cậu, cầm hành lý qua: “Sau này em không được kêu tôi là Vương tổng.”
“Vậy kêu gì?”
Lòng mề Vương tổng rít gào: kêu sweetheart! Kêu ông xã! Kêu anh Phong Phong! Ngoài mặt lại đàng hoàng trịnh trọng: “Kêu tên tôi đi.”
“Được.”
“Vậy tôi kêu em…”
Quý Văn Cảnh ngửa đầu cười cười với hắn: “Anh cũng kêu tên em là được rồi.”
Vương Hoài Phong nghe cậu nói xong, lông mày nhíu lại, nhấc chân lên lầu: kêu tên cái gì? Không có xíu buông thả nào hết!
Đến cửa phòng ngủ, Vương tổng làm bộ hỏi một câu: “Em ngủ phòng khách, hay là ngủ phòng ngủ.”
Quý Văn Cảnh nghi hoặc: “Kết hôn không phải đều là ở cùng nhau sao? Nếu Vương… Hoài Phong để ý, em cũng có thể ngủ phòng khách.”
Tim Vương tổng tươi đến nổi cả bong bóng: “Đương nhiên không ngại.” Tôi chỉ khách sáo với em thôi.
Đơn giản giới thiệu một chút về bố cục trong nhà cho cậu, còn nói: “Có người giúp việc mỗi ngày lại đây quét tước, tôi không thường ở nhà ăn cơm, cho nên tủ lạnh trong nhà bếp đều là trống, một hồi tôi an bài người đi ra ngoài mua một ít về, em muốn tự mình làm hoặc là để dì giúp việc làm đều được, đúng rồi, em biết làm cơm không?”
Quý Văn Cảnh gật gật đầu: “Biết, em có thể tự mình làm.”
Vương tổng nhíu nhíu mày: “Lúc tôi không ở nhà, em tùy tiện là được rồi, a, còn có lầu ba.”
Nói xong dẫn cậu lên lầu, phòng ở lầu ba không nhiều, chỉ có một đại sảnh và hai cánh cửa gỗ trắng ngà chạm trổ hoa văn, Quý Văn Cảnh nhìn nhìn xung quanh, không biết Vương Hoài Phong dùng nơi này làm gì.
Vương tổng móc chìa khóa ra, mở cửa phòng, căn phòng lớn mà trống trải, ở giữa bày một cây đàn dương cầm màu trắng tinh, ngón tay Quý Văn Cảnh theo bản năng đánh hai cái liền quay đầu hỏi hắn: “Anh biết đàn dương cầm à?”
Vương Hoài Phong mang biểu tình đắc ý: “Không biết.”
Quý Văn Cảnh không thể hiểu được cái kiểu đã không biết mà còn cây ngay không sợ chết đứng của hắn, đến gần nhìn: “Cây đàn này rất đắt nhỉ.”
Khóe miệng Vương tổng vểnh lên khoe giàu một phát: “Đối với em thì rất đắt, đối với tôi thì không đắt.”
Quý Văn Cảnh vốn định tiến lên đụng đụng, nhưng tay còn chưa duỗi ra, liền rụt trở về, Vương Hoài Phong nhíu mày đi lên, ngón tay đặt trên phím trắng sáng loáng đánh loạn một trận, trong căn phòng trống trải tràn ngập tiếng đàn lộn xộn chói tai, Quý Văn Cảnh nhìn chằm chằm phím đàn đau lòng một phen, cậu xoắn xuýt nửa ngày, rốt cuộc đè lại tay Vương Hoài Phong, vội vã nói: “Không phải đàn như vậy.”
Vương tổng khoa trương cả kinh: “Em biết đánh đàn hả?”
“Biết, biết chút chút, có điều rất lâu không đánh rồi.”
“Vậy em nói sớm chứ, vừa vặn lúc em ở nhà không có chuyện gì làm thì đàn chơi đi.” Thấy ánh mắt cậu do dự, còn nói: “Lúc tôi rảnh rỗi thì thuận tiện dạy tôi.”
Quý Văn Cảnh chớp mắt, hoàn hồn lại, tức khắc treo lên sắc mặt vui mừng: “Có thật không? Nhưng đàn này rất đắt, em…”
Vương tổng giàu nứt đố đổ vách: “Không đắt, đàn hỏng mua nữa.”
Ăn cơm tối xong, Vương tổng đầu tiên là rửa mặt xong xuôi, hắn nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm về phía buồng tắm đến thất thần.
Mười phút trôi qua, Vương tổng đột nhiên lấy điện thoại