Dư luận internet lên men như thế nào hai người đều không để ý, Vương Hoài Phong cực vui vì được quấn lấy Quý Văn Cảnh, scandal càng nhiều càng tốt, còn Quý Văn Cảnh vốn không quá để bụng những chuyện này, cũng không quan tâm mọi người nói thế nào, chỉ có một mình Lý Thịnh tự háo hức chừng mấy ngày, còn nhân cơ hội vớt mấy bộ phim lớn cho Quý Văn Cảnh.
Giới giải trí thay đổi trong chớp mắt, chỉ cần có tin tức có mánh lới, ai quan tâm có phải bạn bê bối quấn thân hay không.
Cách lúc vào đoàn còn một tuần, Vương Hoài Phong ngồi ở trong phòng làm việc, đang trầm tư làm sao có thể tăng tiến một chút tình cảm trước khi tiểu nam thần đi, Đổng Minh đứng ở một bên làm quân sư quạt mo: “Không bằng, rượu vang hoa hồng bữa tối ánh nến?”
Vương tổng lắc đầu: bình thường.
“Không thì, tới nhà gỗ trên đỉnh núi ở chỗ đài ngắm cảnh, bắn pháo hoa?”
Vương tổng lắc đầu: Dung tục.
“Vậy… đặt bao hết rạp xem phim kinh dị nửa đêm?”
Trong rạp chiếu phim đen thùi lùi, Quý Văn Cảnh nước mắt ròng ròng tông vào lòng Vương tổng ôm thật chặt hông hắn, giọng run rẩy: “Vương Hoài Phong, em sợ.”
Vương tổng nhấc tay nắm chặt cằm cậu, thâm tình chân thành: “Đừng sợ, có anh đây.” Trong lúc đối diện, hai người chậm rãi dán vào nhau, cuối cùng đôi môi kề vào, đầu lưỡi quấn lấy, mút mát hôn môi…
“Vương tổng?” Đổng Minh thấy Vương Hoài Phong thất thần, quơ quơ tay gọi một tiếng: “Vương tổng?”
Vương Hoài Phong hoàn hồn lại từ trong ảo tưởng, lật lật văn kiện, giương mắt nói: “Rạp chiếu phim thì thôi đi, gần đây em ấy cũng không tiện ra ngoài. Cậu tìm cho tôi mấy bộ phim kinh dị đi.” Nói nói giọng liền cường điệu thêm: “Phải kinh dị nhất.”
Tan tầm trở về, Quý Văn Cảnh đã chuẩn bị xong bữa tối, ngày hôm nay cậu không có tự mình làm, mà là để dì giúp việc hỗ trợ rán hai miếng beefsteak, học theo phim tình yêu mình từng quay mà chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, tạo nên một bầu không khí lãng mạn.
Sắp xếp xong xuôi, cậu hơi có chút căng thẳng, nhưng nếu đã xác nhận tâm ý của mình, thì không thể nhút nhát nữa, cậu hít sâu thêm dũng khí cho chính mình.
Vương Hoài Phong thừa dịp lên lầu thay quần áo, len lén đem đĩa video Đổng Minh tìm tới đặt ở trong phòng, xong liền thoả mãn đến phòng ăn.
Ánh đèn trong phòng ăn mờ tối hơn trước đây rất nhiều, trên bàn ăn giản dị đặt một bó hoa hồng đỏ tươi ướt át, hai bên đối diện bày hai bộ dao nĩa, trên chân nến từ lúc mua về chưa từng đụng tới tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp, Quý Văn Cảnh ngồi ở sau ánh nến, đối mặt hắn ngượng ngùng cười cười: “Vẫn muốn cảm ơn anh, cho nên nhờ dì hỗ trợ chuẩn bị bữa tối này.”
Vương Hoài Phong ngồi xuống nhìn beefsteak trước mắt, cảm thấy sáng lòe lấp loá, hắn hắng giọng: “Đã nói, không cần cám ơn.”
Mấy tiếng đồng hồ trước Vương tổng còn ở trong văn phòng ghét bỏ loại mô thức này bình thường, đã sớm quên sạch lời mình nói, hắn cầm lấy rượu vang Quý Văn Cảnh đã rót sẵn uống một hớp, lại cảm thấy ngọt ngào đến lạ.
Sau khi ăn xong hai người ăn ý thu dọn bát đũa, Vương tổng nắm lấy cơ hội, trả lễ lại: “Nếu em khách khí với anh như vậy, vậy anh cũng phải cảm ơn em khổ cực bố trí bữa tối.”
Quý Văn Cảnh vội vàng xua tay: “Em không cần anh cảm ơn em.”
Vương tổng nhướn lông mày, vô cùng bá đạo: “Sau này em cảm ơn anh một lần, anh liền trả lại em một lần.”
Quý Văn Cảnh thấy cự tuyệt không được, có chút khó xử ngẩng đầu hỏi hắn: “Anh chuẩn bị làm sao cảm ơn em…”
Vương tổng sờ cằm làm bộ suy nghĩ một chốc: “Mời em, ở nhà xem phim nhé.”
Nghe quà cảm ơn giản dị tự nhiên như thế, Quý Văn Cảnh lập tức cong cong vành mắt: “Được.”
Thu dọn xong bàn ăn trở về phòng, Vương tổng tùy ý lấy ra mấy đĩa phim đã sớm chuẩn bị, hỏi: “Chỉ có phim kinh dị, thế nào.”
“Ưm, được.”
Trong phòng chỉ có màn hình trên vách tường lóe sáng, vì muốn có hiệu quả kinh dị đột xuất, Vương tổng còn cố ý tắt hết đèn, hiệu ứng khủng bố 3D vờn quanh có thể so với rạp chiếu phim, nội dung phim mạo hiểm kích thích kinh dị hồi hộp bạo lực máu me, nên có thì một chút cũng không thiếu.
Quý Văn Cảnh xem đến tập trung, nghe đâu bộ phim vẫn luôn là phim cấm, không biết Vương Hoài Phong làm sao tìm được, cậu vừa định quay đầu hỏi một chút, đột nhiên phát hiện người kia vốn dĩ sóng vai ngồi, không biết sao lại lui về phía sau một ít, cậu xuyên thấu qua ánh đèn hắt ra từ màn hình, quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy Vương tổng khí vũ hiên ngang cao to uy mãnh, giờ phút này cứng ngắc cả người đọ mắt cú vọ với màn hình, Quý Văn Cảnh nhìn dáng vẻ của hắn thiếu chút nữa cười ra tiếng, cậu hỏi: “Vương Hoài Phong, anh sợ sao?”
Vương tổng nghe thấy âm thanh cứng còng quay đầu, nghiêm túc nói: “Không sợ.”
“Ồ.” Quý Văn Cảnh nhịn cười tiếp tục xem phim, nhưng này lần lực chú ý của cậu đã không thể tập trung trên phim nữa, người ở bên cạnh cứ luôn từng chút từng chút nhích về phía sau, tròng mắt cậu xoay chuyển hai vòng, đột nhiên không hề có dấu hiệu duỗi tay nắm chặt cổ tay Vương Hoài Phong, Vương tổng bị xúc cảm bất thình lình dọa giật nảy mình, hắn cúi đầu nhìn, xác định là Quý Văn Cảnh mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó hết sức kiên cường nói: “Sao, sợ hả?”
Quý Văn Cảnh khẽ cười “ừm” một tiếng, lùi tới bên cạnh hắn, sau đó lặng lẽ quấn lấy mấy ngón tay hắn, phim mới chỉ phát nửa tiếng, mà Vương tổng đã không còn bất kỳ đường lui nào, hắn cầm ngược lại bàn tay Quý Văn Cảnh, tận lực cho mình chút cảm giác an toàn.
Bộ phim gần hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc, Vương Hoài Phong thở phào nhẹ nhõm, nhếch miệng khinh thường nói: “Vầy cũng chả có gì đáng sợ.”
Quý Văn Cảnh mở đèn đầu giường, nhìn sắc mặt hắn trắng bợt còn muốn giả vờ giả vịt, gật đầu nghiêm túc nói: “Vậy chúng ta xem thêm một bộ đi.” Nói xong liền muốn đi đổi đĩa, Vương Hoài Phong hấp tấp kéo cậu lại, nghiêm trang nhìn đồng hồ: “Không phải em sợ hả, thôi muộn lắm rồi, ngày mai còn phải đi làm nữa.”
Đêm khuya người vắng, người bên gối lăn qua lộn lại làm sao cũng ngủ không được, Quý Văn Cảnh siết nắm tay mình, do dự hồi lâu, rốt cuộc vén chăn lên, lặng lẽ kề sát tới cạnh Vương Hoài Phong, cậu vốn muốn nói gì đó, nhưng còn chưa mở miệng đã bị đôi tay mạnh mẽ ôm vào trong ngực, Vương Hoài Phong như là cuối cùng cũng bắt được cọng cỏ cứu mạng, thở phào nhẹ nhõm, sau khi cảm giác kinh dị bay mất, Vương tổng tức khắc hoàn hồn, hắn thấp giọng hô một tiếng: “Quý Văn Cảnh?”
Người trong ngực không trả lời, mà là vui vẻ khò khò, Vương tổng yên lòng, hôn một cái trên đỉnh đầu cậu, tự an ủi mình: Không sao, con người đều có điểm yếu mà.
Sáng sớm thức dậy, Quý Văn Cảnh phát hiện mình vẫn nằm ở trong ngực Vương tổng, cậu dụi dụi mắt hỏi: “Ngày hôm nay không phải cuối tuần, không cần đi làm sao?”
Vương tổng cầm đồng hồ