Lại nói, một đội Thiên Lang quân đoàn lại kéo đến bên ngoài Ngân Long trại, đứng xa xa lớn tiếng hò reo hư trương thanh thế, nhưng không tổ chức tấn công.
Hành động này đã khiến Thiên Long Bang chúng không nghỉ ngơi gì được, nên vô cùng phẫn nộ, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể chửi mắng chứ chẳng làm gì được đối phương.
Giữa lúc cả bọn bừng bừng phẫn nộ, chửi mắng luôn luôn, một gã trong bọn chợt nhảy lên, mặt biến sắc, hét to :
- Chết rồi.
Ai nấy đưa mắt nhìn gã, nhìn thần sắc gã cũng đủ hiểu đã có biến cố gì đó xảy ra.
Quả nhiên, gã ta hậm hực nói :
- Chúng ta mắc mưu rồi.
Bọn chúng dương đông kích tây.
Bảo Lâm thôn vừa bị tấn công rồi.
Gã ta chính là thôn trưởng Bảo Lâm thôn, vừa được hệ thống thông báo thôn của gã bị tấn công.
Cả bọn đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu bất lực.
Giờ này dù có cứu viện cũng đã muộn rồi.
Hơn nữa, sau trận chiến Đằng Vân thôn, còn ai dám tổ chức cứu viện nữa.
Đâm đầu vào hang cọp à.
Bảo Lâm thôn vậy là xem như phế rồi.
Ngay cả gã thôn trưởng Bảo Lâm thôn cũng biết vậy, nên chỉ còn cách than thở mà thôi.
Số phận thôn của gã chắc chắn không khác gì các thôn bị tấn công trước đây, gặp phải “tam quang chiến thuật” của Thiên Lang quân đoàn, e rằng chỉ có duy nhất Thôn trưởng thất là còn nguyên vẹn.
Gã còn thầm cầu mong thôn dân có thể trốn được vào trong đó tỵ nạn.
Giờ đây bọn họ đều đã biết chỉ có Thôn trưởng thất là được hệ thống bảo hộ, là nơi duy nhất không thể bị tấn công.
Nhất cấp thôn làng tuy không thể bị tiêu diệt hay chiếm lĩnh, nhưng vẫn có thể bị cướp phá.
Bầu không khí bên trong Ngân Long trại lại càng thêm trầm trọng.
Tiếp theo đây, chắc chắn các thế lực khác cũng sẽ học theo Thiên Lang quân đoàn, tiến hành “tam quang chiến thuật”.
Thiên Long Bang xem ra không phế thì cũng tàn rồi, nếu như may mắn qua khỏi được kiếp nạn lần này thì cũng sẽ bị giáng xuống thành tam lưu thế lực, ai ai cũng có thể khi dễ.
Giữa lúc đó, Thiên Lang quân đoàn ở bên ngoài sau một phen quấy nhiễu lại lặng lẽ rút lui.
Hành động này vẫn giống như lần trước.
Nhưng Thiên Long Bang chúng không vì thế mà bớt khẩn trương.
Ai dám đảm bảo rằng lần sau kẻ địch không thật sự tấn công vào trong trại.
Thiên Lang quân đoàn dụng kế nghi binh, hư hư thực thực, bọn họ không biết rõ tình hình, chỉ còn cách cầu ổn, tiến hành toàn diện phòng thủ.
Dưới sự đốc thúc của chúng thủ lĩnh, không ai được phép lơi lỏng việc phòng ngự.
Chính không khí căng thẳng ấy đã khiến bọn họ càng cảm thấy mệt mỏi hơn.
Nhất là Quỷ Kiến Sầu, người trực tiếp phụ trách việc canh phòng.
Gã nói đầy vẻ bực bội :
- Lần sau bọn chúng mà kéo đến đây, thà rằng chúng ta tấn công ra ngoài tiêu diệt bọn chúng cho rồi.
Cứ như thế này mãi, ai chịu cho nổi chứ.
Ý kiến này được mấy gã khác cùng được phân công canh phòng với gã tán đồng :
- Phải đó.
Con người chứ có phải sắt đá đâu.
Bị quấy nhiễu mãi thế này, ai mà chịu cho nổi.
- Ta xem bọn chúng chỉ có bao nhiêu người đó.
Sợ gì chứ ?
- Thà rằng chiến đấu một trận cho rồi.
Nếu không người khác lại tưởng rằng Thiên Long Bang đều là những kẻ hèn nhát.
- Có khi bọn họ còn cho rằng chúng ta dễ hiếp đáp, rồi ngồi lên đầu lên cổ chúng ta.
…
Quỷ Kiến Sầu thấy nhiều người ủng hộ gã, hứng chí đưa mắt nhìn vị trưởng lão được Long Đại thiếu gia cử lên thay thế gã.
Vị trưởng lão này là một thiếu nữ, tuy đối mọi người chẳng có mấy oai tín, nhưng nghe đồn có quan hệ “trên mức thân mật” với Long Đại thiếu gia.
Chính vì vậy mà gã mới không dám xung tràng, sợ bể nồi cơm.
Thiếu nữ trưởng lão lườm gã, nói :
- Long đại ca bảo phải cẩn thận phòng thủ.
Cố gắng qua được mấy ngày này, chờ khi Long đại ca xong việc, đưa viện binh đến thì sẽ ổn cả thôi.
Mọi người cố gắng lên.
Quỷ Kiến Sầu hậm hực lầm bầm :
- Biết có ổn được không ? Dù Bang chủ có đưa viện binh đến thì cũng làm được gì ? Qua mấy ngày nữa, bọn Chính Nghĩa quân đoàn, Đồ Long quân đoàn gì gì đó kéo cả đến đây, chúng ta làm sao chống nổi.
Thiếu nữ trưởng lão nghiêm mặt nói :
- Ngươi định không nghe lời Long đại ca phải không ?
Quỷ Kiến Sầu vội nói :
- Ta có nói gì đâu.
Đồng thời trong lòng không ngớt nói thầm : “Ta nhịn, ta nhịn.
Nồi cơm quan trọng.
Tiện tỳ kia.
Khi nào Đại thiếu gia chán ngươi rồi, ngươi sẽ biết tay ta”.
Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng ngoài mặt gã vẫn không dám lộ vẻ gì khác thường.
Lúc đó, trong bọn bang chúng lại có người lên tiếng :
- Anh tỷ.
Cứ thế này mãi cũng không phải là cách.
Nếu cứ bị bọn chúng quấy nhiễu như thế mãi, đừng nói là mấy ngày, chỉ nửa ngày thôi là chúng ta cũng không chịu nổi.
Con người chứ có phải là sắt đá đâu.
Đến lúc đó kẻ địch mà tấn công, chúng ta cũng chẳng có sức lực đâu mà chiến đấu.
Lời nói của gã rất có lý.
Mọi người đồng thanh khen phải.
Quả thực giờ đây ai cũng đã cảm thấy