Lại nói, Bắc quân chiến tướng Sa Mạc giục ngựa xông tới, Khai sơn đại phủ nhắm vào đối phương bổ tới, trong lòng còn thầm nhủ rằng : ‘Dù khôi giáp, vũ khí của ngươi có là thật đi nữa, thì để xem ngươi ngã xuống rồi có còn ngồi dậy được nữa không cho biết”.
Bắc quân chiến tướng Sa Mạc chém một búa thật mạnh vào giữa ngực đối phương, không có ý nghĩ sẽ có thể chỉ một chiêu đả thương được đối phương, mà chỉ hy vọng làm cho đối phương mất trọng tâm, ngã xuống, và với bộ khôi giáp nặng nề như thế, khó mà đứng dậy nổi.
Bản ý của gã thì thật hay, nhưng kết quả thì …
Viên tướng Đông Hải Liên minh thấy đối phương xông tới, phản ứng tự nhiên là vung Lang Nha Đại Bảng đập lại.
Lang Nha Đại Bảng bảng thân trầm trọng, lai thế hung hung, rít gió vù vù, Bắc quân chiến tướng Sa Mạc đương nhiên không dám ngạnh tiếp, vội giật cương giục tuấn mã nhảy sang mé trái.
Không ngờ, viên tướng Đông Hải Liên minh không chỉ thần lực kinh nhân, võ kỹ cũng rất khủng bố.
Lang Nha Đại Bảng đang bị đập mạnh tới, đột nhiên dừng lại, rồi chuyển sang quét ngang, khí thế không thua gì lúc nãy.
Tình thế đột nhiên, lúc này Bắc quân chiến tướng Sa Mạc muốn tránh né cũng không kịp nữa rồi, chỉ còn cách giơ Khai sơn đại phủ lên đỡ.
Nào ngờ đối phương thần lực kinh nhân, chỉ nghe “vút” một tiếng, vũ khí của gã như có cánh bay mất dạng.
Tiếp đó, thân thể gã liền bị Lang Nha Đại Bảng quét trúng, bay khỏi lưng ngựa và bay luôn xuống dòng Dĩnh Thủy, chỉ truyền lại một tiếng thét thê lệ cùng sóng nước tung tóe và sự ngẩn ngơ của quan quân hai nước.
Khủng bố.
Chỉ có thể dùng từ ngữ đó để hình dung viên tướng bên phía Đông Hải Liên minh.
Giữa lúc đó, chiến mã của Bắc quân chiến tướng Sa Mạc bị kình phong quét trúng, lông bờm dựng ngược, đau đớn hý vang, hai chân giơ lên nhắm hướng viên tướng Đông Hải Liên minh đá mạnh.
Ngựa đá, uy lực cũng bất phàm nha, trong lúc bất ngờ, người bình thường khó mà ứng phó nổi.
Viên tướng Đông Hải Liên minh không hề hoảng loạn, cũng chẳng lộ vẻ khẩn trương, tùy tiện giơ chân phải lên đá trở lại, tựu như người bình thường đá con mèo con chó.
Vậy mà con ngựa to lớn kia tiếp theo chủ nhân của nó bị đá bay luôn xuống dòng Dĩnh Thủy.
Toàn trường yên ắng lạ thường, chỉ có tiếng cành lá khua xào xạc, tiếng sóng nước vỗ bì bõm.
Không ai lên tiếng, cả chiến mã cũng trở nên cực kỳ ôn thuận, không dám hý vang dù chỉ một tiếng.
Ai nấy chỉ có chấn kinh, chấn kinh.
Đông Hải Liên minh chấn kinh, vì biết gã ta lợi hại, nhưng không ngờ lại lợi hại đến mức như thế.
Bắc triều đại quân, ngoài chấn kinh còn có khủng hoảng, lo sợ.
Phía Đông Hải Liên minh chỉ biết Sa Mạc là viên dũng tướng, nhưng bọn họ còn biết rất rõ Sa Mạc là đệ nhất mãnh tướng của Nam lộ đại quân.
Gã còn thua, đương nhiên hiện tại không ai có thể đan đả độc đấu mà thắng được địch tướng, kể cả các vị Nguyên soái.
Sa Mạc công phu đặc biệt, có lực lượng trị cực lớn, nên vật lý công kích cũng rất lớn, do đó mới trở thành đệ nhất mãnh tướng của Nam lộ đại quân.
Vậy mà giờ đây … Trong các hàng quân của Bắc triều đại quân từng phiến than ngắn thở dài.
Trong khi đó, phía quân đội Đông Hải Liên minh tiếng hoan hô vang trời, hò reo dậy đất, sĩ khí đại tăng.
Bắc quân Đại Nguyên soái Bao Đồ cau mày, bảo mấy viên Tướng soái bên cạnh :
- Địch tướng dũng mãnh như vậy, không đan đả độc đấu nữa, phái 20 đại tướng luân phiên vây đánh, bất kể tất cả sát tử cho được gã ta.
Bọn Tướng soái thủ hạ vâng lệnh phái đại tướng ra trận.
Bao Đồ Đại Nguyên soái lại nói thêm :
- Truyền lệnh những người khác chuẩn bị, nếu địch quân phái thêm người ra thì lập tức xông ra tiếp chiến.
Truyền lệnh toàn quân chuẩn bị quyết chiến.
Bao Đồ Đại Nguyên soái chuẩn bị bất kể thiệt hại sát tử cho được dũng tướng của địch quân.
Để một kẻ như thế tồn tại tất sẽ khiến quân đội bản phương thiệt hại nặng nề.
Một tiếng lệnh truyền, 20 viên tướng của Bắc quân đồng loạt xông ra, chia thành nhiều nhóm luân phiên công kích viên khủng bố chiến tướng của Đông Hải Liên minh.
Cả 20 viên tướng này, gồm cả Tướng quân và Đại tướng quân, đều là những tướng lãnh có công kích lực cao, hoặc có đặc thù võ kỹ của Bắc quân.
Hai vị Nguyên soái dưới quyền Bao Đồ Đại Nguyên soái còn phải lãnh quân, không thể tùy tiện xuất chiến.
Nếu không, lát nữa song phương hỗn chiến lấy ai chỉ huy.
Đến lúc này, mới thấy rõ tác dụng của nhân hải chiến thuật.
Viên tướng của Đông Hải Liên minh thực lực khủng bố thì có khủng bố thật, nhưng một đối phó hai mươi, xa luân chiến, con người cũng có lúc sức cùng lực kiệt a.
Gã lúc này chỉ còn cách cầm chặt Lang Nha Đại Bảng, đứng tại chỗ mà xoay vòng tròn.
Một cổ cuồng phong kèm theo kình lực, ngăn chặn hết toàn bộ vũ khí của địch tướng.
Dù 20 viên tướng lĩnh của Bắc quân cố sức thế nào, cũng không thể phá được sự phòng