Vương Mệnh

248: Anh Hùng Và Giai Nhân


trước sau


Lại nói, thanh niên nhân ngoài phi tiêu thì không còn thứ vũ khí gì khác, nên chỉ còn cách vừa tháo lui vừa phóng phi tiêu ngăn cản phần nào bước tiến của nhện quái.

Song phương vừa chiến đấu vừa di chuyển dần ra phía cửa hang.

Cũng may thông đạo khá hẹp, nhện quái lại to lớn nặng nề nên di chuyển không được linh hoạt cho lắm.

Hơn nữa, toàn thân bị lửa đốt cháy, nhện quái không thể phun tơ nhện tấn công, mất đi khả năng viễn trình công kích, nên thanh niên nhân chưa đến nỗi gặp phải nguy hiểm.

Nhện quái liên tục rít gào biểu hiện sự phẫn nộ vô cùng.
Thanh niên nhân phóng phi tiêu bách phát bách trúng, chỉ đáng tiếc mỗi lần chỉ tạo nên thương hại chưa đến 30 điểm, so với sinh mạng trị lên đến 10 vạn của nhện quái thì thật chẳng thấm vào đâu.

Cũng may là nhện quái đã trọng thương, bị trường thương xuyên qua thân thể, máu tươi tuôn ra không ngừng, khiến cho thương thế của nó ngày một trầm trọng hơn, do đó mà tốc độ di chuyển cũng không được nhanh nhẹn cho lắm.

Hơn nữa, nhện quái mỗi khi di chuyển một bước, vết thương chấn động mạnh làm máu tươi tuôn ra ào ạt, sinh mạng trị giảm rất nhanh.

Thanh niên nhân giờ đây chỉ cần cố cầm cự cho đến khi nhện quái thất huyết quá nhiều mà tử vong.
Vừa chiến đấu vừa tháo chạy, cuối cùng khi thoát ra gần đến cửa động, nhện quái cũng bắt đầu kiệt sức, chỉ còn có thể đứng yên một chỗ mà thở hổn hển, hai mắt long lên đỏ ngầu nhìn thanh niên nhân như muốn ăn tươi nuốt sống, à quên, nhện quái không có thói quen ăn chín uống sôi, chỉ có điều sự giận dữ không nơi phát tiết, nó chỉ còn cách trợn trừng mắt nhìn địch nhân mà thôi.

Thanh niên nhân nhún vai, chẳng cần tỏ chút lòng thương hại nào cả, liên tiếp phóng phi tiêu công kích nhện quái, mong sao nó sớm tử vong, để nhiệm vụ có thể sớm hoàn thành.
Bùng.
Keng.

Keng.

Keng.
Sau một tiếng nổ bùng, nhện quái cuối cùng cũng tử vong.

Load load load.

Kinh nghiệm trị của thanh niên nhân đại tăng.


Trên mặt đất gần thi thể nhện quái rơi ra mấy vật phẩm.

Thanh niên nhân vội xông đến thu lấy.

Một trong số đó đương nhiên là thanh trường thương, vũ khí tùy thân của thanh niên nhân.

Hai món còn lại là chiến lợi phẩm.
“Nội đan của Nhện mặt người : đặc thù dược liệu.

Dùng để luyện dược.”
“Hồng ti giáp : bạch ngân trang bị; yêu cầu : nữ, đẳng cấp 30, mẫn tiệp 10; phòng ngự +12, thể chất +4.

Do tơ nhện dệt thành nên co giãn rất tốt.”
Giải quyết xong nhện quái, thanh niên nhân lại đốt đuốc, đi sâu vào trong động.

Trở lại gian phòng vừa rồi, thanh niên nhân kiểm tra một lượt các vách đá xung quanh, đặc biệt là phương hướng phát ra tiếng rên nghe được lúc trước.

Lúc này tuy tiếng rên không còn, nhưng giữa cảnh tĩnh lặng, có thể nghe thấy có những tiếng hô hấp rất khẽ.
Dưới ánh đuốc mờ mờ, thanh niên nhân nhìn thấy trên vách đá trước mặt quả nhiên có một vật thể đang động đậy.

Thanh niên nhân vội bước đến gần hơn, đưa ngọn đuốc đến phía trước để xem cho rõ hơn.

Khi vật thể kia hiện rõ dưới ánh đuốc, thanh niên nhân bất chợt rùng mình.

Hóa ra đó chẳng phải là vật thể gì cả, mà là người, là một thiếu nữ, là một giai nhân.

Toàn thân thiếu nữ bị tơ nhện cuốn chặt như cuộn tơ, chỉ có đầu lộ ra bên ngoài.

Có lẽ bị nhện quái làm cho kinh sợ, thiếu nữ đã bất tỉnh, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi hồng mỉm chặt, thanh niên nhân càng nhìn càng thấy đáng yêu làm sao.
Không có đao kiếm, trủy thủ cũng không, làm sao để cắt đứt tơ nhện giải cứu thiếu nữ đáng yêu kia đây.


Thanh niên nhân suy nghĩ hồi lâu, rồi lục lọi hành trang.

Cũng may trong số phi tiêu mang theo có đủ các chủng loại : phi châm, mai hoa châm, phi đao, … Thanh niên nhân lấy ra một thanh phi đao, cẩn thận cắt đứt từng đoạn dây tơ nhện, nhẹ nhàng gỡ ra, cố gắng không làm thiếu nữ đau đớn.

Dù rằng tơ nhện rất dính, nhưng dưới sự cố gắng cẩn thận của thanh niên nhân, trải qua hơn ba giờ làm việc không mệt mỏi, cuối cùng thì thiếu nữ kia cũng được giải cứu thành công.
Bế thiếu nữ trên tay, thanh niên nhân ánh mắt xoay tròn, từ từ cúi người xuống, cúi xuống, … nhưng rồi lại ngẩng lên, lẩm bẩm nói :
- Ta không thể hành động tiểu nhân được.

Ai !
Bế thiếu nữ đặt xuống một nơi tương đối khô ráo, để nàng ta ngồi tựa vào vách đá, thanh niên nhân bắt đầu tìm kiếm khắp gian phòng.

Nhiệm vụ của thanh niên nhân lần này là thu hồi tín vật của bản tộc đã thất lạc gần đây.

Một tín sứ của lão tộc trưởng mang theo tín vật của bản tộc đến vùng này thi hành một nhiệm vụ bí mật, nhưng rồi đột nhiên mất hết tin tức, tín vật theo đó cũng mất luôn.

Mọi người đoán rằng tín sứ đã gặp bất trắc, và phái thanh niên nhân đi tìm.
Sau một hồi tìm kiếm, trời chẳng phụ người, cuối cùng thanh niên nhân cũng tìm được tín vật nằm bên cạnh một thi thể người đã khô khốc vì bị hút hết huyết dịch.

Tín vật là một mảnh lệnh bài, một mặt khắc hình Hỏa Long Hí Nguyệt, mặt kia khắc nổi năm chữ lớn “Cửu Khúc Liên Hoàn Trại”.

Quả nhiên tín sứ trên đường thi hành nhiệm vụ đã gặp phải nhện quái, và thọ nạn tử vong.

Sau khi

cất giữ tín vật cẩn thận, thấy không còn gì đáng để thu thập nữa, thanh niên nhân quay lại bên cạnh thiếu nữ, bế nàng ta lên và quay ra ngoài.
Khi ra đến ngã ba, thanh niên nhân sau một lúc lưỡng lự, quyết định không tiếp tục thám hiểm nữa, mà nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Thông đạo bên kia chẳng biết có gì, nguy hiểm hay không, mạo muội đi vào là không nên.

Hơn nữa thanh niên nhân hiện tại không phải đi một mình, còn phải lo cho sự an toàn của thiếu nữ nữa.


Kể từ lúc này, thanh niên nhân tự cảm thấy có bổn phận chăm lo bảo vệ cho thiếu nữ.
Ra đến bệ đá ngoài cửa động, thanh niên nhân đặt thiếu nữ nằm xuống đó, rồi ngồi bên cạnh chờ đợi.

Thiếu nữ tuổi độ mười sáu, mười bảy, dung mạo thanh tú, đôi làn mi cong vút, làn da trắng trẻo, đôi môi hồng khẽ mấp máy, trông đáng yêu vô cùng.

Ngồi ngắm nhìn nàng mà thanh niên nhân tơ tưởng nhiều điều.

Một lúc sau, thanh niên nhân chợt giật mình, vội đứng dậy chỉnh trang y giáp, phủi sạch cát bụi bám trên đó.

Không thể để thiếu nữ nhìn thấy cảnh y giáp bất chỉnh được, nếu không còn gì thể diện bậc anh hùng nữa kia chứ.
Hồi lâu sau …
Thiếu nữ đột nhiên chuyển mình, rồi từ từ mở mắt ra, nhìn thanh niên nhân đang ngồi bên cạnh với vẻ ngơ ngác.

Thanh niên nhân cả mừng, nói :
- Hiền muội tỉnh rồi.

Hiền muội bất tỉnh nãy giờ làm tiểu huynh lo quá.
Thiếu nữ gượng ngồi dậy, ngơ ngác hỏi :
- Huynh là …
Thanh niên nhân tươi cười nói :
- Tiểu huynh là Triệu Tiếu Thiên, thiếu tộc trưởng của Cửu Khúc Liên Hoàn Trại.

Tiểu huynh được phái đi tiêu diệt con nhện quái trong kia, nào ngờ gặp được hiền muội.

Chúng ta thật có duyên đó nha.
Thiếu nữ đưa mắt nhìn thanh niên nhân, thấy chàng ta khôi ngô tuấn tú, ngân khôi ngân giáp, khí vũ bất phàm, bất giác thoáng đỏ mặt, thỏ thẻ nói :
- Tiểu muội là Như Nguyệt, rất vui được quen biết huynh.
Thanh niên nhân cười hỏi :
- Sao hiền muội lại ngộ nạn trong động quái thế ?
Thiếu nữ nói :
- Tiểu muội nhận được nhiệm vụ sát tử “Nhện mặt người”, thu lấy nội đan của nó.

Nào ngờ nó quá lợi hại, tiểu muội đánh không lại, nên bị bắt.
Thanh niên nhân liền lấy ra viên Nội đan, đưa cho thiếu nữ, cười hỏi :
- Có phải thứ này không ?

Thiếu nữ nhìn viên Nội đan trên tay thanh niên nhân, gật đầu hoan hỉ nói :
- Phải rồi.

Chính là nó đó.
Nhưng rồi nàng ta lại ngần ngừ nói :
- Nó là của huynh mà.
Thanh niên nhân mỉm cười nói :
- Tiểu huynh có giữ nó cũng chẳng để làm gì.

Nếu như hiền muội cần thì tiểu huynh tặng nó cho hiền muội vậy, xem như là quà làm quen của tiểu huynh tặng cho hiền muội.
Thiếu nữ đỏ mặt, đưa tay ra nhận lấy viên Nội đan.

Hai bàn tay khẽ chạm vào nhau, thanh niên nhân chợt có cảm giác hân hoan lạ lùng, liền khẽ xoay nhẹ bàn tay nắm lấy bàn tay của thiếu nữ.

Nàng ta thẹn đỏ mặt, nhưng cũng không rút tay lại.

Hai người tay trong tay, ánh mắt nhìn nhau âu yếm.
Thời gian như ngưng đọng lại, vũ trụ như muốn đứng yên, kiến chứng cho giây phút đặc biệt này.
Hồi lâu sau, thanh niên nhân bừng tỉnh, nói :
- Hiền muội.

Chúng ta rời khỏi đây thôi.
Thế là hai người rời khỏi nơi đó.

Thanh niên nhân cũng không gấp trở về giao hoàn nhiệm vụ, và thiếu nữ cũng vậy.

Cả hai tay trong tay cùng nhau du ngoạn khắp nơi, phát triển cảm tình.

Dù cho cảnh quan rừng núi sông hồ cũng bình thường thôi, chẳng có gì đặc biệt, nhưng trong mắt hai người họ lúc này, nơi đâu cũng đều đẹp lạ thường.
Cho đến một hôm, một thuộc hạ thân tín của lão tộc trưởng hốt hoảng chạy đến tìm thanh niên nhân.

Nhìn sắc mặt tái nhợt đầy lo lắng của gã, thanh niên nhân chợt có cảm giác không hay.

Quả nhiên …


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện