Thiếu Quân Trấn.
Trời đã gần tối, khí hậu mát mẻ, gió biển hiu hiu.
Cát trắng biển xanh, cảnh quan thơ mộng.
Giang Phong hội diện cùng khách nhân ở nội sảnh trong Nha Phủ.
Khách là một trung niên nhân, trang phục cũng bình thường, nhưng bản thân dù không cố ý cũng vẫn toát ra khí thế của thượng vị giả, chứng tỏ là người đã một thời gian dài giữ địa vị cao, quyền cao chức trọng.
Giang Phong trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn không lộ vẻ gì, ung dung tiếp đãi như thường.
Cùng lúc này, khách nhân cũng đang chú ý quan sát Giang Phong.
Dù gì thì Giang Phong cũng làm lĩnh chủ, làm quốc vương một thời gian khá lâu, chỉ huy thiên quân vạn mã, bách vạn tín đồ, được người người tôn kính, nên cũng có được ít nhiều khí thế của thượng vị giả.
Chỉ có điều khí thế của khách nhân thì cương cường, oai nghiêm; còn khí thế của Giang Phong thì ôn hòa hơn.
Giang Phong mỉm cười hỏi :
- Tiên sinh xưng hô thế nào ?
Vẫn nụ cười đặc trưng của Giang Phong, nụ cười ôn hòa, dễ gây thiện cảm.
Khách nhân cười nói :
- A a ! Ta là Nam Quân.
Ta nên xưng hô huynh đệ thế nào đây ? Thiếu Quân hay là Thần Vương bệ hạ ?
Giang Phong không chỉ thầm ngạc nhiên nữa mà là kinh ngạc, không ngờ bí mật đã không còn là bí mật nữa, thầm đoán thân phận của khách nhân.
Nam Quân ? Quyền cao chức trọng … Những ý tưởng thoáng qua thật nhanh, và rồi ung dung nói :
- Sao cũng được mà.
Nếu tiên sinh gọi ta là huynh đệ thì ta phải gọi lại là Nam Quân huynh, còn nếu gọi ta là bệ hạ thì ta phải gọi lại là Nam Quân tiên sinh, phải không nào ?
Cả hai nhìn nhau, rồi cùng bật cười.
Có nhiều điều không cần phải nói thẳng ra.
Nam Quân tiên sinh vừa cười vừa nói :
- Chỉ là cách gọi thôi mà.
Không có gì quan trọng.
Huynh đệ thấy có phải không ?
Giang Phong mỉm cười :
- Vâng.
Lời huynh nói chính là khuôn vàng thước ngọc.
Cả hai lại cùng bật cười.
Chuyện vãn một hồi, Nam Quân tiên sinh bỗng nói :
- Huynh đệ đơn thân độc mã mà lập nên một đại quốc, thật là tài giỏi đó nha !
Giang Phong mỉm cười nói :
- Chút địa vị ở thế tục, có đáng gì đâu ! Những người đã được phong thần mới là lợi hại chứ.
Tuy chưa được công khai, nhưng đối với những người có địa vị cao thì việc nhiều người được phong thần cũng không còn là bí mật nữa.
Những người đó, trừ một số ít còn có thể đơn thân độc mã, số còn lại đều đã trở thành tinh anh, trở thành nòng cốt của các đại bang hội, đại thế lực.
Nam Quân tiên sinh nói :
- Cá nhân thực lực sao bằng được bộ máy chiến tranh ! Dù sao thì tướng cũng không thể so được với soái.
Câu nói này có nhiều hàm nghĩa.
Cũng có thể là khen ngợi Giang Phong, mà cũng có thể hiểu rằng cá nhân không thể nào so được với quốc gia.
Giang Phong suy nghĩ giây lát, rồi mỉm cười nói :
- Lời huynh nói chính là khuôn vàng thước ngọc, đệ xin được thỉnh giáo.
Nam Quân tiên sinh cười nói :
- Dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà.
Sự thành công của huynh đệ, chúng ta cũng cảm thấy hãnh diện.
Huynh đệ có cần giúp đỡ gì không ? Có gì cứ nói thẳng đừng ngại.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Tạm thời thì không ? Nhân lực, vật lực, tài lực, thế lực – hiện vương quốc không thiếu gì cả.
‘Thiên hạ’ đang trong thời kỳ hòa bình mà.
Nam Quân tiên sinh gật gù nói :
- Cũng phải.
Hiện tại huynh đệ đã đứng vào hàng ngũ các đại quốc, lại còn giữ vai trò chủ đạo.
Còn có gì đáng lo nữa chứ.
Nghe nói Nguyên Đô Hiệp ước và Hoài An Hiệp ước đều do huynh đệ triệu tập tổ chức ?
Giang Phong khẽ mỉm cười.
Hai hiệp ước đó đã tạo nên nền hòa bình hiện tại.
Đương nhiên, hòa bình là chỉ đối với các đại quốc.
Còn đối với các tiểu quốc, chư hầu thì hiện tình cực kỳ hỗn loạn, chiến tranh diễn ra khắp nơi, diễn ra mỗi ngày.
Hầu như ngày nào cũng có tiểu quốc bị tiêu diệt, bị sát nhập.
Có điều những cuộc chiến tranh đó trong mắt các đại quốc cũng chỉ là ‘tiểu đả tiểu náo’, không đáng quan tâm.
Nam Quân tiên sinh lại hỏi :
- Tự tay gây dựng cơ đồ, huynh đệ đã rút ra được kinh nghiệm gì nào ?
Giang Phong trầm ngâm suy nghĩ, sau một hồi, quyết định không cần che giấu làm gì, nên mỉm cười nói :
- Trong ‘Vương Mệnh’, muốn nên đại sự cần chú ý ba điều.
Không chỉ Nam Quân tiên sinh, cả bọn Mizu cũng lộ vẻ quan tâm.
Nam Quân tiên sinh cười hỏi :
- Ba điều gì ?
Giang Phong thong thả nói :
- Thứ nhất, võ lực không phải là cách duy nhất có thể giải quyết vấn đề.
Thứ hai, không nên xem NPC chỉ là NPC.
Và quan trọng hơn cả, lúc nào cũng phải nhớ rằng hệ thống luôn luôn lớn nhất.
Nam Quân tiên sinh hài lòng vì Giang Phong thẳng thắn, cười nói :
- Không hổ là Thần Vương bệ hạ nha, ánh mắt nhìn xa trông rộng hơn người khác nhiều.
Giang Phong mỉm cười hỏi :
- Huynh đến đây còn có chuyện gì nữa không ?
Nam Quân tiên sinh nói :
- Ta đến đây trước là để gặp huynh đệ cho biết mặt, sau nữa là muốn cho huynh đệ biết chúng ta muốn cử vài người đến bảo vệ huynh đệ.
Giang Phong ngạc nhiên nói :
- Ta có gì cần bảo vệ nha.
Hiện tại vẫn yên ổn cơ mà.
Nam Quân tiên sinh nói :
- Ta không nói trong ‘Vương Mệnh’ nha.
Giang Phong suy nghĩ thật nhanh.
Hiện tại trong ‘Vương Mệnh’, Giang Phong có thể phong quang vô hạn, địa vị hiển hách, nhưng bên ngoài thì có