Hoàn thành xong ẩn tàng nhiệm vụ, Giang Phong đã có được 1 điểm thanh vọng.
Không giống như công huân, thanh vọng rất khó kiếm.
Mà đây lại là thanh vọng ở ‘Tân lĩnh địa’, không phải thanh vọng ở hạ giới, chắc chắn sẽ có giá trị hơn nhiều.
Giang Phong rất phấn khởi, tâm tình vui vẻ, quyết định nhân lúc nông nhàn tranh thủ kiến thiết lĩnh địa, tức là xây dựng thêm kiến trúc.
Xây cái gì bây giờ ?
Mỗi lần xây dựng kiến trúc mới, Giang Phong đều đau đầu vì chuyện này.
Không giống như ở hạ giới, chỉ cần có đủ vật tư là có thể xây dựng; ở đây muốn xây dựng kiến trúc nào cũng cần đến Nguyên lực, mà Nguyên lực thì có hạn.
Do đó khi xây dựng kiến trúc cần phải suy tính kỹ càng.
Và trong danh mục kiến trúc có thể xây dựng, kiến trúc nào xem ra cũng cần thiết cả, rất khó lựa chọn.
Giang Phong xem lại Nguyên lực, thấy còn 17 điểm (cuối ngày thứ 2 khi Giang Phong đăng xuất thì còn 7 điểm, 3 ngày tăng 9 điểm, cùng với 1 điểm tăng do tín ngưỡng lực tăng).
Thêm nữa, Giang Phong lại nhận thấy gần đây tốc độ gia tăng Tín ngưỡng lực đang chậm dần.
Trước đây cứ mỗi tuần có thể tăng 1 điểm, nhưng gần đây phải mất hơn 10 ngày mới tăng được 1 điểm.
Có thể gần đây xuất hiện nhiều tôn giáo quá chăng ? Chuyện gì cũng vậy, không tiến ắt lùi; thậm chí đi chậm hơn người khác cũng có thể là một nguy cơ.
Có lẽ cần phải củng cố ảnh hưởng của mình.
Suy đi nghĩ lại, Giang Phong quyết định xây dựng Tế đàn, một kiến trúc chắc chắn có lợi cho việc phát triển Tín ngưỡng.
Đối với Giang Phong hiện tại, quốc thổ không quan trọng bằng tín ngưỡng lực.
Dù thích hòa bình, nhưng nếu vì tín ngưỡng lực, Giang Phong không ngại phát động chiến tranh.
Đương nhiên phát động một cuộc chiến phải dựa trên trí tuệ, cần phải so sánh lợi hại xem có lợi nhiều hơn hay có hại nhiều hơn.
Một cuộc chiến biết trước là sẽ thất bại mà cũng cứ phát động thì không thể xứng danh Hiền giả được rồi.
Thế là Giang Phong gọi 1 thôn dân đến, cho khởi công xây dựng Tế đàn, tiêu hao 15 điểm Nguyên lực.
Tế đàn là một đặc thù kiến trúc, vị trí xây dựng bên cạnh Cung điện.
Tế đàn cũng là một kiến trúc lớn, hình dáng thì đơn giản, chỉ gồm một nền đá cao, hình lục giác và một tòa tiểu tháp bằng gỗ ba tầng nằm ở trung tâm, nhưng lại được chạm khắc cầu kỳ, đặc biệt là các pháp trận, cần được điêu khắc tỉ mỉ công phu.
Thời gian xây dựng mất đến 12 giờ (6 canh giờ).
Không thể chờ lâu như thế, Giang Phong cho gọi thêm 11 thôn dân nữa đến cùng tham gia xây dựng; 12 thôn dân cùng làm việc, thời gian xây dựng rút ngắn lại chỉ còn 1 giờ.
Trong lúc thôn dân xây dựng Tế đàn, Giang Phong rảnh rỗi không có việc gì làm, nên ngồi bên để xem.
Nhìn thấy pháp trận chỉ là chiếu theo bản vẽ mà khắc họa trên linh mộc, không có gì đặc biệt, Giang Phong chợt nhớ đến các tiểu thuyết đã từng xem, dù là ‘tiên hiệp tiểu thuyết’ hay ‘huyền ảo tiểu thuyết’, khi khắc họa pháp trận hay ma pháp trận đều có dùng đến ngọc thạch hay tinh thạch.
Thế là Giang Phong lục tìm trong Hành trang và Không gian giới chỉ, lấy ra tất cả trân châu bảo ngọc, kỳ trân dị bảo để hết ra ngoài.
Những thứ này đại bộ phận là do Giang Phong thu lấy từ bảo tàng ở Vũ Di Sơn, có cả san hô, mã não, hổ phách, bảo ngọc, … và còn có một viên dạ minh châu ‘có vẻ’ rất quý giá.
Theo lệnh của Giang Phong, hổ phách và bảo ngọc được khảm vào pháp trận.
Còn trận tâm thì khảm viên dạ minh châu ‘có vẻ’ rất quý giá kia.
Những thứ khác Giang Phong cũng muốn khảm vào luôn, nhưng hệ thống báo không chấp nhận nên đành thôi.
Số châu ngọc kia ít ra đáng giá đến hàng nghìn kim tệ (thật ra viên dạ minh châu kia là vô giá, nhưng Giang Phong không biết), chỉ có điều nó là của trên trời rơi xuống (phỗng tay trên của những người đi tìm kho báu), Giang Phong sử dụng mà cũng không đến nỗi đau lòng xót dạ.
Một giờ sau, Tế đàn được xây dựng xong.
Giang Phong hớn hở khởi động nó để xem thuộc tính và tác dụng, thì vô cùng bất ngờ khi thấy thông báo :
“Thiên đàn (Tế đàn gia cường bản - chưa kích hoạt) : kích hoạt cần Nguyên lực 1.
Tế phẩm : bò 1 con, heo 1 con, hoa quả 10.”
Xem ra ông trời ăn mặn nên tế phẩm cần có bò và heo, còn hoa quả có lẽ chỉ để ăn tráng miệng (bò và heo cho đến 50 đơn vị thịt, gấp 5 lần hoa quả).
Lúc này Giang Phong chỉ còn lại có 2 điểm Nguyên lực, nên suy nghĩ do dự một lúc, rồi mới lệnh cho thôn dân đi chuẩn bị tế phẩm.
Đâu đó xong xuôi, Giang Phong truyền 1 điểm Nguyên lực vào Thiên đàn, điểm vào thanh lệnh ‘kích hoạt’.
Ngay lập tức, một đạo bạch quang xuất hiện ở tòa tiểu tháp trung tâm, rồi dần dần lan ra, bao phủ toàn bộ Thiên đàn.
Cả kiến trúc sáng rực lên, đầy vẻ thần bí