Thần cung, Thiên Điện.
Sau những lời nói của Giang Phong, trong điện yên lặng như tờ, có người gật gù ra vẻ hiểu, cũng có người cau mày suy nghĩ.
Giang Phong khẽ cười nói tiếp :
- Xem tình hình, không ít người trong số chư vị vẫn còn xem Vương Mệnh như một trò chơi nha.
Thật ra đây là nơi kiểm tra năng lực rất hữu hiệu.
Phần lớn trong chư vị, sau này hẳn được giao trọng nhiệm, quản lý chính quyền, quản lý quân đội, quản lý gia tộc sản nghiệp, thậm chí quản lý cả một quốc gia.
Làm lãnh chủ ở đây, có thể tích tụ được nhiều kinh nghiệm quản lý mà bên ngoài không có cơ hội gặp được.
Ở đây có sai lầm còn có thể sửa chữa, còn bên ngoài thì rất khó.
Hệ thống buộc các vị lãnh chủ phải lo ăn lo mặc cho dân, suy nghĩ tìm cách giải quyết những sự việc phát sinh trong lãnh địa.
Không những phải lo đối phó với nguy cơ từ bên ngoài, còn phải xử lý các vấn đề trong dân chúng.
Qua đó có năng lực hay không, năng lực đến mức nào rất dễ nhận biết.
Một người quản lý giỏi, có thể giành được rất nhiều lợi ích về cho mình.
Nhưng như thế chưa đủ.
Một người tài, tất phải biết khi nào nên tranh, khi nào không nên tranh, và khi nào thì nên nhường.
Trong chiến tranh cũng vậy.
Một người chỉ huy thường xuyên thắng trận, cũng chỉ là một chiến thuật gia.
Một chiến lược gia phải có tầm nhìn cao hơn, biết được chỗ nào nên thắng, chỗ nào nên hòa, và chỗ nào thì có thể thua.
Bởi vậy mới có vô số tổ chức hiệp ước, vô số liên minh.
Trừ phi có được thực lực đối kháng tất cả những người khác.
Nếu không rất cần có tầm nhìn chiến lược.
Do vậy mà người tài luôn luôn quản lý người giỏi, chiến lược gia có thể làm lãnh đạo, trong khi chiến thuật gia chỉ có thể làm nhân viên mà thôi.
Đưa mắt nhìn mọi người một lượt, Giang Phong lại nói :
- Cũng có thể trò chơi này là một thử thách.
Nếu như quản lý một tiểu lãnh địa với vài nghìn dân chúng mà cũng không xong, sau này làm sao quản lý quốc gia, quản lý gia tộc được.
Một người trong bọn đột nhiên “a” một tiếng, nói :
- Ông nội mỗi ngày đều buộc anh em chúng ta báo cáo tình hình trong game, hóa ra còn có ý này.
Người ngồi bên cạnh cười nói :
- May mà lãnh địa của ta phát triển tốt hơn của anh.
Người kia hứ một tiếng, lạnh lùng nói :
- Chỉ tại lãnh địa của ta xuất hiện chút vấn đề thôi.
Ngươi cứ chờ đấy mà xem.
Hóa ra bọn họ là hai anh em, nhưng quản lý hai lãnh địa khác nhau.
Người em cười nói :
- Chúng ta xuất phát đều như nhau cả, tại sao lãnh địa của ta không xuất hiện vấn đề.
Có chút vấn đề nếu như giải quyết không xong, anh sẽ làm ông nội thất vọng đó.
Hai anh em họ tính cách khác nhau quá.
Trong khi hai anh em bọn họ tranh cãi thì những người khác đều lộ vẻ trầm tư.
Bọn họ đều là những người có thân phận đặc biệt.
Giang Phong chỉ nói như thế, nhưng làm bọn họ liên tưởng đến rất nhiều điều.
Giang Phong khẽ lắc đầu, nói :
- Thôi được rồi.
Mọi người cần thương lượng với ta chuyện gì, cứ nói.
Linh Sơn quốc chủ vỗ đầu nói :
- A.
Phải rồi.
Chúng ta muốn cải kiến quân đội, cần nhiều trang bị.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Không vấn đề gì.
Chư vị cần gì cứ liên hệ Ngoại vụ đại thần Âu Khang Tử.
Trừ chiến mã, mọi thứ trang bị đều có thể giao dịch.
Hán quốc chủ hỏi :
- Tại sao chiến mã lại không thể giao dịch.
Chúng ta đều cần chiến mã nha.
Giang Phong nói :
- Chiến mã quá hiếm, bản quốc cũng không đủ dùng.
Vương Nguyên soái hiện tại còn đang thu gom chiến mã, mang ra giao dịch lão không chịu đâu.
Hán quốc chủ ngạc nhiên nói :
- Thần Thánh quốc chẳng phải là của Thiếu Quân huynh sao ? Chỉ cần nói một tiếng là được rồi.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Đó là cách nhìn như đây chỉ là trò chơi nha.
Mọi người đừng nghĩ rằng làm vua thì muốn làm gì thì làm.
Quốc gia đại sự, không thể tùy tiện được.
Đừng nói là làm vua, dù chỉ là chủ của một doanh nghiệp nhỏ, tài sản của doanh nghiệp cũng không phải muốn xử lý sao cũng được.
Trừ phi không định làm ăn tiếp nữa.
Hán quốc chủ than :
- Nhưng chúng ta đều cần chiến mã nha.
Giang Phong nói :
- Chiến mã là đặc thù tư nguyên.
Chỉ có Bắc triều Hoàng tộc và Đông Hải Liên minh là có thể tổ kiến hàng chục vạn kỵ binh.
Phương nam chiến mã rất hiếm.
Mọi người cần chiến mã nên liên hệ với hai nước đó.
Cả bọn bàn tán phân phân, nhưng cũng đành chịu.
Phương nam không có nhiều chiến mã, đó là sự thật.
Trong cả bọn, chỉ có Akihiro là không nói gì, gã cần gì còn có thể đi cửa sau; Lâu thuyền, Thống lĩnh, … đều nhờ đi cửa sau mà có đấy thôi; do đó gã không tham gia bàn tán với những người khác.
Sau một lúc, một gã trong bọn đứng dậy nói :
- Thiếu Quân huynh.
Ta là chấp sự của Chúng Thần Liên minh, hy vọng có thể mời Thiếu Quân huynh gia nhập liên minh.
‘Chúng Thần Liên minh’, tên nghe rất kêu nha.
Giang Phong khẽ cười.
Cổ nhân có câu : ‘Trang bức tao lôi phách’ (Kiêu ngạo bị trời đánh).
Bọn này … Ai !
Thấy Giang Phong chỉ khẽ cười, gã kia vội hỏi :
- Ý huynh thế nào ?
Giang Phong mỉm cười hỏi :
- ‘Chúng