Lại nói, sau khi chúng pháp sư ca xong, một đạo quang trụ từ trên trời cao chiếu thẳng xuống tế đàn, rồi tưởng phẩm xuất hiện, tỏa hào quang rực rỡ khiến ai cũng chú ý.
Đại hiền giả Lâm Thanh đứng dậy, hướng ra ngoài điện cao giọng hô :
- Thỉnh Hoa Hoa công tử, Tiểu La nhập điện.
Đã chuẩn bị sẵn sàng, vừa nghe gọi, cả hai lập tức bước nhanh vào điện, ánh mắt luôn chăm chú nhìn những vật đang bay lơ lững trên tế đàn.
Đại hiền giả Lâm Thanh nói :
- Hoa Hoa công tử đại phá Ngô Việt quốc, sát tử Long Tại Thiên và đồng bọn, công lao đệ nhất, thỉnh tuyển chọn 1 kiện tưởng phẩm.
Hoa Hoa công tử lập tức chọn lấy Khinh cung.
Trong 5 kiện trang bị này, Khinh cung là có giá trị nhất, đối phó thần giai cũng hiệu quả nhất.
Ở Ngân Châu Trấn, đội thần binh sử dụng cung tên uy hiếp trung vị thần, gã đã tận mắt chứng kiến.
Đại hiền giả Lâm Thanh thấy Hoa Hoa công tử chọn Khinh cung, mỉm cười nói :
- Bộ cung này chỉ kèm theo 20 mũi tên, cần chú ý khi sử dụng.
Các mũi tên đều được chế tạo từ tinh kim và linh mộc, sản vật của thượng giới, nên ở hạ giới không thể chế tạo được.
Nếu sử dụng mũi tên của hạ giới, hiệu quả cũng bình thường thôi.
Hoa Hoa công tử giật mình, nhìn bộ Cung tên trong tay.
Đại hiền giả Lâm Thanh thấy vậy, cười nói :
- Ta bảo ngươi cần chú ý là vì các mũi tên khi sử dụng xong đều có thể thu hồi.
Miễn sao độ bền vẫn còn là còn có thể tiếp tục sử dụng.
Nếu cần, ngươi cũng có thể mang đến đây, chúng ta tu bổ giúp cho.
Hoa Hoa công tử cả mừng, vội vã tạ ơn.
Đại hiền giả Lâm Thanh quay sang bảo Tiểu La :
- Ngươi cũng có thể chọn một kiện tưởng phẩm.
Tiểu La nhìn Hoa Hoa công tử hỏi ý, thấy gã chỉ về bộ Khinh giáp, liền chọn lấy.
Sau đó đến phiên hai người họ tổ chức liên hoan ăn mừng, do Hoa Hoa công tử chi tiền, tưởng không cần phải nói nhiều.
…
Văn Đức lĩnh địa.
Giang Phong hoàn thành chỉ tiêu xây thành hôm nay, để lại cư dân ở lại công trường tiến hành xây dựng, sau đó dẫn một đội thần binh đi thám hiểm khu vực phía tây.
Những việc kiến thiết khác do 4 quan viên của lĩnh địa lo liệu.
Hiện lĩnh địa có 3 đội thần binh; 1 đội bảo vệ lĩnh địa; 1 đội do Giang Thạch Khê suất lĩnh, đang thám hiểm khu vực phía đông; Giang Phong suất lĩnh đội còn lại thám hiểm khu vực phía tây.
Mọi người cũng không đi quá xa, để dễ tiếp ứng.
Ở góc tây bắc của lĩnh địa là một khu rừng rộng, ở chính bắc là hồ nước, thông với một con sông lớn.
Con sông rất rộng, Giang Phong chỉ có thể nhìn thấy bờ bên kia một cách mờ ảo, chỉ thiểu cũng rộng đến vài kilômét.
Giang Phong men theo bờ sông đi về phía tây.
Đi qua một vùng đất thoai thoải là đến khu vực có cây cối thưa thớt, mặt đất có hơi lầy lội.
Giang Phong cùng đội thần binh đi tiếp nhưng cẩn thận chú ý từng bước một.
Theo quan niệm của Giang Phong, rừng cây, bãi lầy, thường có bất trắc.
Sau một lúc, không có chuyện gì xảy ra, mọi người vượt qua bãi lầy, đến một vùng đất bằng phẳng, nhưng rừng cây rậm rạp hơn và có nhiều bụi rậm.
Nơi này xem ra có vẻ nguy hiểm hơn.
Giang Phong luôn chú ý đề phòng.
Đang đi, đột nhiên Giang Phong nghe thấy có tiếng cây cỏ lay động, dù rất nhẹ, nhưng Giang Phong cảm tri năng lực cao, có thể nghe thấy được.
Không chút chần chừ, Giang Phong vội cao giọng quát :
- Phòng ngự.
Đội thần binh lập tức bao vây xung quanh Giang Phong, đao thương hướng ra ngoài, sẵn sàng phòng ngự.
Đã huấn luyện nhiều lần nên cả bọn phối hợp rất nhuần nhuyễn.
Đội thần binh 11 người thì có 6 sử Trường thương (kể luôn Đội trưởng), 5 sử Đại đao, mỗi người đều có mang theo cung tiễn trên vai.
Lúc này thì mỗi hướng đều có 1 Đại đao binh, 1 Trường thương binh phòng ngự.
Còn lại 3 người đứng giữa vòng vây, bên cạnh Giang Phong, giương cung lắp tên chuẩn bị sẵn sàng.
Chỉ sau chưa đầy 10 giây, đội hình phòng ngự đã bố trí xong.
Giang Phong chỉ về hướng nghe thấy thanh âm, nói :
- Bắn.
Cung tiễn thủ lập tức nhắm về hướng đó buông tên.
Cùng lúc đó, mọi người nghe thấy tiếng hổ gầm, rồi một bóng hình to lớn từ bên trong một bụi rậm gần đấy phóng ra, rõ ràng là một con bạch hổ to lớn.
Nhưng bạch hổ chỉ mới phóng được nửa chừng, ba mũi tên đã đâm phập vào người nó.
Dù đã bị thương, nhưng đà phóng tới vẫn còn, bạch hổ tiếp tục phóng về phía ba mũi trường thương đang chờ sẵn.
Không chỗ phát lực, bạch hổ chỉ còn cách quay đầu sang một bên để tránh bị đâm trúng chỗ hiểm.
Bị ba mũi trường thương đâm vào người, đến lúc này nó mới rơi xuống đất.
Mới phóng ra mà đã hai lượt thọ thương, bạch hổ giận sôi máu, hai mắt đỏ bừng, bật dậy cố đứng lên.
Nhưng ngay lúc này, ba thanh đại đao lại đồng loạt bổ vào người nó, làm cho nó ngã xuống đất trở lại.
Tiếp đó là ba mũi tên bắn tới, rồi ba mũi trường thương đâm tới,