Thúy Vi Địa hạ thành.
Giải quyết xong việc thống nhất Lâm Hải đảo, Giang Phong giao lĩnh địa lại cho chúng viên chức quản lý, rồi thống suất những cao thủ của lĩnh địa, thành lập đội thám hiểm để thám hiểm địa hạ thế giới.
Giang Phong vẫn nhớ đến nhiệm vụ mà Giang sứ giao cho.
Nghĩ đến kỹ năng mà Giang sứ hứa sẽ truyền cho, Giang Phong quyết định đi thám hiểm càng sớm càng tốt.
Đội thám hiểm gồm có 6 người, 5 đại cao thủ và 1 tiểu cao thủ, là Giang Phong, Giang Thạch Khê, Lưu An, Tôn Chấn, Ngô Bang (nguyên là văn sĩ sơn tặc tam thủ lĩnh, giờ là mưu sĩ của Giang Phong) và Long nhi.
Ban đầu Giang Phong định để Long nhi ở lại lĩnh địa, nhưng Long nhi không muốn xa Giang Phong, năn nỉ xin được đi theo.
Giang Phong đành đồng ý.
Do hôm nay Giang Phong đến Thúy Vi Đảo, nên Địa hạ thành đóng cửa một ngày, không tiếp nhận người chơi đến sát quái luyện cấp.
Bình thường có rất nhiều người chơi đến đây sát quái luyện cấp, bạo trang bị.
Quái ở đây tốc độ chậm, lại có 10% kinh nghiệm trị tăng thêm, hấp dẫn rất nhiều người chơi, đặc biệt là những người chơi đơn lẻ.
Ở đây không thể nào xảy ra chuyện bao trường, các đại thế lực có muốn bao trường cũng không dám, nên mọi người yên tâm luyện cấp, không sợ ai tranh giành, quấy phá.
Xuống Địa hạ thành, Giang Phong để bọn Giang Thạch Khê đi trước mở đường, còn Giang Phong thì bế Long nhi thủng thẳng đi theo phía sau.
Long nhi dù tự mình có thể đi được, nhưng vẫn thích được phụ vương bế lên, rồi dụi đầu vào lòng phụ vương, hưởng tận sự ấm áp.
Có 4 trung vị thần đi trước sát quái mở đường, hành trình cực kỳ nhanh chóng.
Chẳng bao lâu, mọi người đã xuống đến Địa cung ở tầng thứ bảy, là nơi ở của Thạch Tượng Thần trước đây.
Thạch Tượng Thần là đặc thù BOSS, sau khi bị bọn Giang Phong tiêu diệt rồi thì không load mới nữa.
Địa cung quy mô thật lớn, hai hàng cột lớn chống đỡ trần điện cao khoảng 10 mét.
Long nhi đưa mắt nhìn quanh với vẻ hiếu kỳ, nói :
- Phụ vương ơi.
Ở đây lớn quá, cao quá.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Bởi vì chủ nhân của nó trước đây quá cao lớn, nên nó cũng phải cao, phải lớn.
Long nhi hỏi :
- Giống những quái vật ở ngoài kia phải không ạ ?
Giang Phong mỉm cười nói :
- Phải rồi.
Bọn họ là Thạch tượng tộc.
Trong lúc đó, bọn Giang Thạch Khê chia nhau đi tìm kiếm khắp địa cung.
Mục tiêu tìm kiếm của bọn họ là cánh cửa hoặc ổ khóa.
Bất kỳ thứ gì có vẻ giống hai thứ đó đều được kiểm tra cẩn thận.
Còn Long nhi thì cầm ‘Chìa khóa bí môn’ trên tay ngắm nghía, rồi cùng đưa mắt nhìn quanh, định tìm kiếm giúp phụ vương.
Giang Phong bế Long nhi đi lại ở giữa Địa cung.
Đột nhiên Long nhi chỉ về chiếc bệ cao ở cuối Địa cung, trên đó có một chiếc ngai bằng hắc thạch, nói :
- Phụ vương ơi.
Chiếc bệ kia trông lạ lắm ạ ?
Giang Phong liền bế Long nhi đến gần để xem.
Đến giờ Giang Phong mới chú ý thấy hoa văn trên bệ dường như không phải chỉ để trang trí, mà còn giống như những phù hào của một pháp trận.
Giang Phong không lạ gì những phù hào, pháp trận, bởi vì Thiên đàn trên Văn Đức lĩnh địa chính là một đại pháp trận.
Tuy vậy, Giang Phong chỉ có thể nhận biết thôi chứ không thông hiểu, do đó liền gọi bọn Giang Thạch Khê đến xem.
Mọi người nghiên cứu các phù hào một lúc.
Tôn Chấn nhìn thấy chiếc ngai trên bệ làm cản trở tầm nhìn của mọi người, liền nhấc nó lên.
Nào ngờ, bên dưới chiếc ngai có một lỗ nhỏ trông giống như lỗ khóa, bị chân của chiếc ngai chắn lên nên nãy giờ mọi người không phát hiện ra.
Giang Thạch Khê nói :
- Đại nhân.
Mở khóa thử xem sao.
Giang Phong lấy chiếc ‘Chìa khóa bí môn’ trao cho Giang Thạch Khê.
Y đặt vào trong lỗ khóa, vặn nhẹ.
Liền đó, chiếc bệ khẽ rung rinh, rồi tách ra làm hai, chuyển động sang hai bên, để lộ ra một cửa hầm, có cầu thang bằng đá dẫn xuống bên dưới.
Giang Thạch Khê lấy lại chìa khóa giao trả Giang Phong.
Quan sát cửa hầm một lúc, Giang Phong nói :
- Xuống bên dưới xem sao !
Mọi người lần lượt theo cầu thang đi xuống bên dưới.
Bọn Giang Phong vừa đi qua xong thì bệ đá đột nhiên khép lại, đóng kín cửa hầm.
Thông đạo trở nên tối đen.
Giang Phong lấy ra một viên minh châu, đưa cho Long nhi cầm trên tay để soi sáng.
Mọi người tìm kiếm quanh đó, khi nhìn thấy trên tường đá có một lỗ khóa tương tự như phía trên thì mới yên tâm tiếp tục đi xuống bên dưới.
Thông đạo quanh co khúc khỉu, đi sâu xuống ước chừng vài trăm mét thì mới đến một cửa hang.
Bọn Giang Phong đứng trước cửa hang nhìn ra ngoài, đều giật mình.
Bên ngoài là một khoảng không gian thoáng đãng, rộng lớn.
Trước mắt mọi người, ngay trước cửa hang là một di tích thần bí, dù đã đổ nát, nhưng vẫn đủ thấy ban đầu nó hẳn là một công trình có quy mô rất lớn.
Bị chôn vùi giữa đất đá không biết bao nhiêu năm rồi, toàn bộ kiến trúc đều đã đổ nát, tan rã, nhưng điều khiến Giang Phong ngạc nhiên