“Thần lịch nguyên niên, mùa thu tháng bảy, đệ tử của Thần Vương bệ hạ, Lân nhi vương tử, thành thần.”
(Thần Thánh quốc sử - Hưng quốc bản kỷ)
Thần Thánh quốc độ.
Nguyên Thành.
Thần cung.
Tĩnh Tâm Điện.
Giang Phong ngạc nhiên nhìn bọn Chính vụ đại thần Lâm An, Tiêu Kỵ Nguyên soái Vương Minh, hỏi :
- Đã có 8 công quốc lần lượt thành lập ?
Chính vụ đại thần Lâm An cung kính tâu :
- Khải tấu bệ hạ.
Đúng thế đấy ạ ! Ở khu vực Hán – Hoài có 6 công quốc là Hán quốc, Thần Long quốc, Bái Nhân quốc, Lai Ân quốc, Vương Tử quốc và Đại Hùng quốc.
Ở khu vực Đông Việt có 2 công quốc là Linh Sơn quốc và Đại Hòa quốc.
Quân chủ các nước này lại không thỏa mãn với tước công, đang phấn đấu để trở thành vương tước.
Giang Phong khẽ cau mày, hỏi :
- Vậy xem ra chiến tranh là khó tránh khỏi !
Muốn trở thành vương tước, cách nhanh nhất là mở mang lĩnh thổ thông qua chiến tranh.
Tiêu Kỵ Nguyên soái Vương Minh nói :
- Bệ hạ.
Thật ra thì các nước đó vẫn không ngừng thông qua chiến tranh để mở mang lĩnh thổ, nếu không đã không thể có được cơ đồ như hiện giờ.
Chỉ khác là trước đây bọn họ tấn công các nước nhỏ hơn, còn giờ đây lại chuẩn bị tấn công lẫn nhau, quy mô chiến tranh lớn hơn thôi.
Giang Phong suy nghĩ giây lát, rồi mỉm cười nói :
- Bọn họ suy nghĩ một cách quá đơn giản đấy thôi.
Không phải cứ mở mang lĩnh thổ là trở thành đại vương được.
Đương nhiên, nếu bọn họ hài lòng với địa vị tiểu vương thì không kể.
Chính vụ đại thần Lâm An nói :
- Bệ hạ nói rất phải.
Chỉ cần chư quốc không công nhận, bọn họ dù mở mang lĩnh thổ đến mức nào thì vĩnh viễn vẫn chỉ là tiểu vương mà thôi.
Tiểu vương tức là vương tước được phong, vương quốc chỉ là chư hầu quốc, phải thần phục tôn chủ quốc.
Còn đại vương bản thân đã là tôn chủ, vương quốc cũng đồng thời là tôn chủ quốc.
Các đại quốc chẳng khi nào chấp nhận để một tân thế lực ngồi ngang hàng với mình.
Chỉ có Giang Phong nhân thời cơ thuận lợi mà được chư quốc miễn cưỡng chấp nhận, trở thành đại quốc thứ sáu.
Nhưng việc đó chỉ có thể xảy ra một lần, không thể xuất hiện lần thứ hai được.
Ngoài ra, Giang Phong lại có tiếng nói quan trọng trong Tứ quốc Liên minh, Thần tộc Nghị hội.
Trong 6 đại quốc, phe liên minh với Giang Phong đã chiếm hết 4.
Có quá nửa phản đối thì không một tân thế lực nào có thể trở thành đại quốc thứ bảy được.
Dù là trong game hay ngoài hiện thực, một tân quốc gia mà không được các quốc gia khác công nhận (đặc biệt là các đại quốc) thì không thể xem là một quốc gia chân chính được.
Giang Phong lại bảo :
- Chú ý động tĩnh của bọn họ, đừng để chiến hỏa ảnh hưởng đến bản quốc.
Tiêu Kỵ Nguyên soái Vương Minh nói :
- Bệ hạ yên tâm.
Thần thường xuyên luyện binh ngoài biên giới.
Dị nhân quốc độ không dám làm gì bất lợi với bản quốc đâu.
Hơn nữa, bọn họ muốn gây bất lợi cho bản quốc, bắt buộc phải vượt qua các lĩnh địa của Kinh tộc và Man tộc, mà chuyện đó không hề dễ dàng.
Thần Thánh quốc độ của Giang Phong bị các lĩnh địa của Man tộc và Kinh tộc bao bọc phía đông, phía bắc và phía tây, không thể mở mang về các hướng đó.
Nhưng ngược lại, cũng được Kinh tộc và Man tộc bảo hộ từ các hướng đó, không sợ chiến loạn ảnh hưởng đến.
Tình trạng như thế lại thích hợp với người yêu hòa bình như Giang Phong.
Nhờ vậy mà trong lúc thiên hạ chiến loạn phân phi, Thần Thánh quốc độ lại hòa bình ổn định, trở thành thánh địa của những người chơi không thích đánh nhau, không thích PK, chỉ du ngoạn hay luyện sinh hoạt kỹ năng.
Giang Phong lại hỏi :
- Công việc của Thần tộc Nghị hội Chấp pháp giả hiện giờ thế nào rồi ?
Chính vụ đại thần Lâm An tâu :
- Khải tấu bệ hạ.
Bọn họ đã giải quyết xong công việc ở Đông Hải Liên minh, hiện đang tập trung giải quyết Thủy Thần Giáo của gã Ngư Tinh ở Tây Động Đình.
Nghe đồn gã Ngư Tinh này là tiểu đệ của gã Ngụy Hải Thần ở Đông Hải, nên quá trình có hơi rắc rối chút ít.
Kinh Vương đã phái Thái tử Sùng Lãm thân chinh tiễu trừ Thủy Thần Giáo, đồng thời còn huy động dị nhân tham chiến.
Giang Phong khẽ gật đầu.
Hệ thống lại tổ chức hệ thống kịch tình để người chơi tham gia đây mà.
Đương nhiên, quy mô của hệ thống kịch tình lần này không thể bằng với “Man binh gây loạn” hay “Bình Nguyên chiến dịch”.
Có lẽ đối tượng tham gia chủ yếu chỉ là những người chơi đơn lẻ hay các tiểu bang hội (các đại bang hội bận chinh phạt lẫn nhau).
Giữa lúc này, chợt có Cấm vệ vào báo :
- Khải tấu bệ hạ.
Có các vị tiểu thư Mizu, Nori và Masashi đến tìm bệ hạ.
Giang Phong truyền lệnh mời vào, sau đó bảo Chính vụ đại thần Lâm An :
- Bản triều tập trung phát triển kinh tế, sung thật quốc khố.
Khanh nên chú ý việc đó.
Chính vụ đại thần Lâm An cung kính vâng dạ, rồi cùng Tiêu Kỵ Nguyên soái Vương Minh lui ra, dành lại không gian riêng cho Giang Phong.
Giây lát, Mizu chạy vào trước, đến bên Giang Phong, nũng nịu nói :
- Ca ca ơi.
Mấy hôm nay ca ca đi đâu ? Bọn tiểu muội đến tìm ca ca hoài mà không gặp.
Giang Phong nhìn Mizu, khẽ mỉm cười, nói :
- Tiểu huynh phải thực hiện một nhiệm vụ, không thể rời đi được.
Mizu hỏi :
-Ngay cả ca ca khi thực hiện một nhiệm vụ mà cũng mất nhiều thời gian như thế, chắc là khó lắm phải không ạ ?
Giang Phong mỉm cười nói :
- Cũng không khó lắm.
Chỉ hơi phiền phức chút thôi.
Các vị hiền muội tìm tiểu huynh có việc gì nào ?
Nói rồi Giang Phong lại mỉm cười nhìn Nori và Masashi đi