Lại nói, Giang Phong quyết định thử nghiệm oai lực của ‘Hồn châu’, một vật phẩm thu được sau chuyến đi thám hiểm viễn cổ di tích ở Địa hạ thế giới, liền đặt Long nhi xuống đất, dặn dò :
- Phụ vương cần xuất thủ tiêu diệt đám quỷ hồn kia.
Con tự đi một lúc nhé !
Long nhi gật đầu vâng dạ, nói :
- Dạ.
Long nhi cũng muốn tiêu diệt quỷ hồn tàn ác.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Long nhi giỏi lắm ! Con muốn xuất thủ thì cứ xuất thủ, nhưng không được rời xa phụ vương đó nha.
Long nhi hớn hở nói :
- Dạ.
Long nhi biết rồi ạ !
Vừa nói, Long nhi vừa thi triển Thần thuật, công kích quỷ hồn.
Chỉ đáng tiếc, Long nhi còn nhỏ, thực lực quá yếu, công kích không đủ sức phá phòng, không gây cho bọn quỷ hồn chút thương hại nào.
Long nhi thấy vậy, tiu nghỉu nói :
- Phụ vương ơi.
Long nhi đánh không lại bọn chúng.
Long nhi không xuất thủ nữa, chỉ xem phụ vương tiêu diệt bọn chúng thôi.
Giang Phong mỉm cười, lấy ‘Hồn châu’ ra, trang bị vào ô vũ khí.
‘Hồn châu’ có hình dáng giống với viên thủy tinh cầu mà các ma thuật sư của Âu châu hay sử dụng, nhưng chất liệu không phải là thủy tinh mà là một viên minh châu thật lớn, tỏa ánh sáng nhu hòa ấm áp.
Giang Phong cầm ‘Hồn châu’ trên tay trái, tay phải bắt quyết, thầm niệm một đoạn chú ngữ.
Tiếp đó, bên trong ‘Hồn châu’ xuất hiện hình ảnh giống hệt như phong cảnh trên chiến trường, nơi mọi người đang chiến đấu.
Giang Phong nhắm vào hình ảnh một gã quỷ hồn đang chiến đấu với Tôn Chấn, giơ tay khẽ chụp vào hình ảnh đó.
Ngay tức khắc, thật tế chiến trường, gã ta như bị một bàn tay vô hình chụp lấy, thân thể chỉ gồm linh hồn mờ ảo ngay chớp mắt bị bóp tan thành vô số mảnh nhỏ, rồi bị ‘Hồn châu’ hấp thu.
Linh hồn đối với ‘Hồn châu’ có lẽ là thứ đại bổ, nên sau khi hấp thu xong, Giang Phong có cảm giác ‘Hồn châu’ càng sáng hơn.
Tôn Chấn nhìn thấy cảnh đối thủ đột nhiên bị bóp nát, không khỏi bất ngờ, nhưng rồi nhanh chóng tỉnh thần, chọn đối thủ khác, tiếp tục công kích.
Giang Phong cùng Tôn Chấn phối hợp giải quyết quỷ hồn, càng ngày càng thuận tay.
Tôn Chấn phụ cánh cầm chân quỷ hồn, để Giang Phong thi triển ‘Nhiếp hồn thuật’.
Do Giang Phong chỉ mới lần đầu thi triển “Nhiếp hồn thuật’, còn chưa quen tay, nếu đối tượng chạy nhảy lung tung thì không thể nhiếp hồn được.
Có sự tham chiến của Giang Phong, bọn quỷ hồn lần lượt bị tiêu diệt mọi người tiến tới nhanh hơn.
Chỉ đáng tiếc quỷ hồn chỉ là linh hồn, không phải thần thú hay yêu tộc, nên không có nội đan.
Thành ra Giang Phong tiêu hao Thần lực kết tinh mà trừ kinh nghiệm ra thì không có thu hoạch gì đáng kể.
Sau khoảng gần một giờ nữa, mọi người chính thức đặt chân vào trong sơn cốc.
Âm Phong Cốc không phải là một sơn cốc thông thường.
Nơi đây âm khí rất vượng thịnh, quỷ hồn xuất hiện khắp nơi, quả là thánh địa của vong linh, cô hồn dã quỷ.
Cũng may trong sơn cốc quỷ hồn phân bố không dày đặc như trên đường vào cốc, nên bọn Giang Phong có thể vừa đi vừa tránh quỷ hồn, không cần tiếp tục chiến đấu nữa.
Tiếp tục đi sâu vào trong một lúc nữa, mọi người nhìn thấy một gốc cổ thụ nằm trơ trọi giữa sơn cốc.
Xung quanh tứ bề đều là đồng cỏ, ở giữa có một gốc cổ thụ cành lá xum xuê, trông vô cùng nổi bật.
Giang Phong quyết định đi về phía đó.
Khi đến gần, mọi người nhìn thấy bên dưới gốc cổ thủ có một người đang ngồi nhập định.
Đây là ‘người’ duy nhất mà bọn Giang Phong gặp được trong sơn cốc.
Ngoài ra toàn là quỷ hồn.
Nghĩ rằng ‘người’ đó có thể là Âm Phong Cư Sĩ, Giang Phong liền dẫn mọi người đến dưới gốc cổ thụ, ngồi xuống chờ đợi.
Cho dù ông ta không phải là đối tượng cần tìm thì cũng là ‘người’ duy nhất mà bọn Giang Phong tìm được ở đây, ít ra còn có thể hỏi thăm.
‘Người’ đó tuy ngồi yên một chỗ, nhưng thân hình mờ ảo, lại có sương khói vây phủ, dù chỉ cách vài mét mà bọn Giang Phong cũng không thể thấy rõ chân diện mạo.
Mọi người lập tức nghĩ đến ‘đại nhân vật’.
Âm Phong Cư sĩ hiển nhiên là ‘đại nhân vật’, mà ngay cả Lưu Vân Thành chủ cũng phải kiêng nể.
Khoảng hơn khắc sau, ông ta mở mắt ra, nhìn bọn Giang Phong, cất giọng lạnh lùng hỏi :
- Mạo hiểm giả.
Các ngươi đến đây làm gì ? Âm Phong Cốc đã bao nhiêu năm rồi không có ai đến quấy nhiễu ? Mười năm ? Năm mươi năm ? Một trăm năm ? Hừ ! Đã bao lâu ta cũng không còn nhớ rõ nữa !
Giang Phong khẽ mỉm cười hỏi :
- Thật thế ư ?
Ông ta trợn mắt nhìn Giang Phong, lạnh lùng nói :
- Ngươi nói vậy là có ý gì ? Nếu ngươi không nói cho rõ ràng, đừng trách ta sao hạ thủ bất lưu tình.
Giang Phong hỏi :
- Tiên sinh có phải là Âm Phong Cư sĩ ?
Ông ta hừ lạnh nói :
- Nơi đây là Âm Phong Cốc, là lĩnh địa của ta.
Ta